Cảnh sát rất nhanh chạy đến.
Ngay lúc mọi người đang thất thần, khi sắp xảy ra chuyện không thể kiểm soát, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới hiện trường.
Hai bên bắt đầu ẩu đả với nhau. Mấy anh trai của nữ hài không hề e ngại, ngược lại còn giằng co với cảnh sát.
“Ngưu lão đại, ngươi điên rồi à? Cho dù ngươi bắn hắn cũng chẳng giải quyết được chuyện gì đâu.”
Hiển nhiên cảnh sát dẫn đội biết mấy anh trai của nữ hài. Lúc này hắn còn gọi to tên của mấy người: “Còn ngươi nữa, Ngưu lão tam, con mẹ nó hôm trước ta còn giúp ngươi bán lâm sản. Bây giờ các ngươi trở mặt không quen biết, lương tâm của các ngươi cho chó ăn rồi à?”
Mấy anh em không nói gì.
Ngưu lão đại đen mặt nhìn Đạo Minh Tự quỳ trước mặt: “Cảm thấy mình rất có tiền đúng không? Tại sao ngươi không về nhà chơi với mẹ ngươi đi? Nói cho ngươi biết, bởi vì mẹ ta mất sớm, cho nên em gái là nữ nhân duy nhất trong nhà. Hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích.”
Hai bên một bước cũng không lui. Phương Đồng đang tự hỏi làm thế nào để toàn thân trở ra. Hắn cảm thấy đám thợ săn này thuộc loại người tính cách bốc đồng. Nếu chẳng may chơi lớn, bản thân sẽ rất nguy hiểm, dù sao đạn cũng không có mắt.
Ngay khi đang không biết phải làm gì, ông chủ Phương nhìn thấy một nhân viên tiếp tân khác run run nói với Ngưu lão đại: “Vị Đạo Minh Tự tiên sinh này đến hợp tác với Cẩm Tú, là bạn của giám đốc Lý. Ngưu lão đại ngươi có thể nể mặt Cẩm Tú hay không?”
Khi nghe thấy câu nói này, ông chủ Phương có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn thấy ngay cả cảnh sát đến cũng không có tác dụng, ngươi mang một doanh nghiệp ra nói có thể hù dọa được đám điên đó hay không?
Nhưng chuyện khiến cho hắn mở rộng tầm mắt đã phát sinh.
Đám thợ săn vừa rồi còn hung hãn lập tức hạ súng xuống. Vẻ mặt đang nghiêm túc của Ngưu lão đại hiện lên sự hoảng sợ.
“Giám đốc Lý, Lý Bản?”
“Ngưu lão đại, ngươi đừng nổi điên nữa. Con mẹ nó để ta gọi Lý Bản đến nói chuyện với các ngươi. Ta không tin các ngươi không nể mặt ta cũng không nể mặt Lý Bản.”
Cảnh sát dẫn đội cũng rất linh hoạt, nghe xong lập tức phụ họa một câu. Bầu không khí đột nhiên dịu xuống.
Lại là tập đoàn Cẩm Tú. Phương Đồng cảm thấy sự việc càng lúc càng thú vị.
…
Lý Bản đến rất nhanh.
Một chiếc xe địa hình Toyota màu đen gầm rú lao thẳng vào chính giữa cuộc đối đầu giữa hai bên.
Cửa xe mở ra, ba bốn người trẻ tuổi tóc ngắn bước xuống xe.
“Đây là người làm ăn sao?”
Đầu tiên, Phương Đồng không tin thân phận của những người này. Bởi vì những người trẻ tuổi này hoàn toàn không giống bất kỳ thương nhân nào mà hắn từng gặp.
Lưng thẳng tắp, trên gương mặt chỉ toàn là sự lạnh lùng và thờ ơ. Lý Bản dẫn đầu miệng ngậm điếu thuốc còn chưa đốt đến trước mặt Ngưu lão đại, không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn đối phương.
“Bản ca, ta…”
Ngưu lão đại không còn hung hăng như vừa rồi, oan ức giống như một nữ nhân bị trêu ghẹo.
“Ngươi có đồng ý đưa cây súng này cho ta không?”
Lý Bản nói: “Ông chủ này làm việc không được trung thực, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích. Nhưng ngươi cầm súng như vậy là có ý gì?”
Ngưu lão đại im lặng.
Bốp.
Một cái tát của Lý Bản khiến cho mọi người hiểu được sự cường thế của Cẩm Tú.
“Ta đánh ngươi vì ngươi không chịu giao súng cho ta. Ta đảm bảo cho ông chủ Đạo, và điều đó là chính đáng.”
Lý Bản nhìn Đạo Minh Tự đang rơm rớm nước mắt: “Con mẹ nó, ta hoan nghênh ngươi đến đây làm ăn, nhưng chơi con gái nhà lành là lỗi của ngươi, ngươi nhất định phải nhận lỗi.”
Sự việc phải phân cho rõ ràng. Đây là quy củ hiện tại của Cẩm Tú.
Nam nhân đã không còn là đàn em đi theo đằng sau Quách Quang Diệu nữa. Hiện tại, hắn đã là ông chủ Lý nổi tiếng trên quan trường Phong thành.
Trong tam giáo cửu lưu địa phương, Lý Bản còn có một cái tên.
Đại ca hai thành.
…
Khi Phương Đồng báo cáo với Tô Trung Hòa quá trình ở Thiên Nam, trước mắt hắn không khỏi hiện ra hình ảnh ba người trẻ tuổi áp chế tình thế phát triển lúc đó.
Hàng chục thợ săn lăm lăm khẩu súng trên tay bị ba người trẻ tuổi tát tới tấp trước mặt mọi người, không ai nói năng gì, thậm chí hắn còn nhìn thấy người ôm khẩu đại bác nở nụ cười nịnh nọt.
Một trận phong ba cứ thế lắng lại.
Phương Đồng không quan tâm đến việc cái tên Đạo Minh Tự đó có cưới con gái nhà thợ săn hay không, hắn cũng chẳng để ý diễn biến câu chuyện tiếp theo, chỉ gấp gáp rời khỏi Thiên Nam.
Tô Trung Hòa nghe Phương Đồng báo cáo, thái độ vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã viết lên bốn chữ tập đoàn Cẩm Tú.
Phương Đồng là thương nhân, ông chủ Tô là chính khách. Quan điểm của hai bên tất nhiên khác nhau.
Theo quan điểm của Tô Trung Hòa, Phong thành là nơi tốt nhất để hồi sinh toàn bộ nền kinh tế Thiên Nam.
Có tài nguyên, có đặc sản, thậm chí còn có một số di tích du lịch có thể phát triển. Nếu bọn hắn khôi phục lại nơi này, toàn bộ nền kinh tế Thiên Nam sẽ được cải thiện hơn nữa.
Đây cũng là lý do tại sao hắn yêu cầu tập đoàn Vạn Đức đến đó dò đường.
Công việc kinh doanh không thành công, nhưng tin tức khiến hắn cảm thấy nó đáng giá.
Tập đoàn Cẩm Tú.
Tô Trung Hòa cầm điện thoại lên: “Thiết Quân, tranh thủ thời gian đến phòng làm việc của ta một chuyến.”
Theo một loạt các phân tích về tình hình mất kiểm soát hiện nay, Nhậm Thiết Quân biết nhất định phải đề bạt người bản địa Thiên Nam để mở ra cục diện.
Bằng cách này, rất nhiều thứ sẽ không bị cấp dưới che mắt và lừa gạt. Ngoài ra, cũng để cho rất nhiều tiểu nhân vật nhìn thấy năng lực của ông chủ Nhậm hắn.
Hình ảnh Tô Trường Thịnh đứng thẳng người hiện ra trong đầu Nhậm Thiết Quân.
Với trình độ học vấn, năng lực và tham vọng leo lên, đây là một ứng cử viên thích hợp. Suy cho cùng, xét về tư cách, những người từ phe phái địa phương là chướng ngại vật trước mặt chàng trai trẻ này.