Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1884 - Chương 1884. Tô Trường Thịnh

Chương 1884. Tô Trường Thịnh
Chương 1884. Tô Trường Thịnh

Sau khi suy nghĩ một lúc, Nhậm Thiết Quân vẫy tay gọi Lý Kiến Tân: “Ngươi chọn cho ta mấy người, ta sẽ sắp xếp cho bọn hắn vào đội đặc nhiệm liên quan đến vụ án giết người cực kỳ nghiêm trọng kia. Những người này sẽ phối hợp với Tô Trường Thịnh. Ngươi nên nói rõ cho người trẻ tuổi kia biết.”

“Ta biết rồi.”

Lý Kiến Tân gật đầu. Hắn biết có một số lời ông chủ không tiện nói rõ ràng, hắn nhất định phải làm nhân vật này. Xem ra Tô Trường Thịnh đã để lại một ấn tượng tốt trong lòng ông chủ Nhậm.

Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.

Tô Trường Thịnh cũng hiểu đây là một cơ hội.

Bắn chết năm người trên đường phố, kiểu giết người này ở Thiên Nam mấy chục năm qua chưa từng có, có thể nói là tội ác tày đình. Áp lực của Nhậm Thiết Quân như núi. Cấp dưới như bọn hắn không thể ngủ say ban đêm.

Bắt được những người này, công lao sẽ trở nên nổi bật, đủ cho hắn ăn cả một đời. Bắt không được, hắn cả đời gánh nặng lo lắng, làm sao hắn có thể không quan tâm?

Huống chi, năng lực chuyên môn của Tô Trường Thịnh rất xuất chúng. Nếu không, hắn không thể mới hai mươi bốn tuổi đã trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu vực trung tâm.

Hình ảnh của tội phạm vô cùng rõ ràng, hắn đã hỏi thăm rất nhiều người nhưng không ai nhìn thấy những người này.

Không chỉ hắn, phía cảnh sát đã lục soát rất nhiều nơi. Bọn hắn không phát hiện được những người kia, ngược lại bắt được mấy tên tội phạm truy nã.

Hỏi thăm hơn phân nửa Thiên Đô cũng không ai biết những người đó, vì vậy về cơ bản có thể xác nhận một điều.

Bọn hắn tuyệt đối không phải người địa phương.

“Sếp Tô, đã có kết quả kiểm tra.”

Tiểu Lục đẩy cửa vội vàng bước vào. Nam nhân thở hổn hển, sắc mặt không che giấu được sự vui mừng: “Pháp y Lưu đã đích thân kiểm tra, có phát hiện lớn.”

Pháp y Lưu tên thật là Lưu Tuyết Sơn. Người này là pháp y số một Thiên Nam, về hưu từ lâu nhưng lần này hắn đã ra mặt xử lý.

Vì thế có thể thấy được cảnh sát rất coi trọng vụ án này.

“Ta lập tức đến ngay.”

Có khá nhiều người có mặt trong phòng pháp y không rộng lắm. Năm xác chết không thể nhận ra, mùi máu tanh trong phòng vô cùng nồng nặc. Một số người mới đến đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho nôn mửa.

“Đúng là đủ xảo quyệt.”

Pháp y Lưu xử lý xác chết giống như mua thịt lợn ở chợ rau, cộng với khuôn mặt già nua đầy rãnh nhăn của hắn, quả thật nhìn có chút dọa người.

“Pháp y Lưu, đủ xảo quyệt là sao?”

Thái độ của Tô Trường Thịnh rất cung kính. Hắn cực kỳ sùng bái vị lão nhân đã về hưu trước mắt. Cũng chính nhờ ánh mắt sắc bén của đối phương, biết bao vụ án tưởng chừng bế tắc đã được tháo gỡ.

“Các ngươi nhìn xem vết thương của năm người này có gì khác biệt?”

Pháp y Lưu rất thích chàng trai trẻ siêng năng trước mặt, giọng điệu cũng trở nên ân cần, không ngại truyền đạt kinh nghiệm của mình cho hắn.

Pháp y Lưu cho rằng cảnh sát bây giờ không còn mấy ai trong sạch. Người trẻ tuổi trước mặt ánh mắt hoàn toàn không đục ngầu, chỉ có ánh sáng thuộc về lý tưởng mà thôi.

“Khác biệt?”

Tô Trường Thịnh nghiêm túc quan sát. Thật lâu sau, nam nhân chỉ vào thi thể của Đại Bằng, nói: “Đầu của hắn bị trúng hai viên đạn, diện tích vết thương quá lớn.”

“Đúng vậy.”

Pháp y Lưu đưa ra vấn đề của mình: “Không cần nghi ngờ gì nữa, hắn bị bắn một viên đạn vào trán ở cự ly gần. Khi giết người trên đường phố, thời gian rất gấp rút, tại sao lại vẽ vời cho thêm chuyện, bắn thêm một phát nữa?”

Lão nhân cười giống như con cáo bắt trộm gà: “Hoàn toàn phi logic. Nếu không logic, nhất định là có chỗ nào không đúng!”

Chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp xử lý.

Tô Trường Thịnh rất có kiên nhẫn lắng nghe pháp y Lưu phân tích. Hắn biết lão nhân này có quyền phát biểu tuyệt đối trong lĩnh vực pháp y.

“Bốn người bị đánh vào ót, chỉ có người này là bị bắn vào trán. Cho nên, ta đã phân tích vết thương của hắn thật cẩn thận.”

Pháp y Lưu chỉ vào cái đầu bị nát như dưa hấu của Đại Bằng, chỗ máu thịt bầy nhầy: “Vị trí này gọi là đồi thị. Ngươi có phát hiện vết thương ở đây có vấn đề gì không?”

Tô Trường Thịnh lắc đầu.

Hắn thật sự không cách nào nhìn ra được trong cái đống bùi nhùi đó có vấn đề gì.

“Khẩu súng mà các ngươi cung cấp là loại súng Ngũ Liên Phát.”

Pháp y Lưu đưa ra lời giải thích: “Loại súng này rất lợi hại, diện tích bắn không nhỏ, nhưng độ xuyên thấu không đủ. Xương trên trán cứng hơn ngươi có thể tưởng tượng, cho nên viên đạn của súng ngắn sẽ không làm tổn thương được vị trí này.”

Im lặng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, pháp y Lưu đưa ra câu trả lời của mình: “Để tìm hiểu lý do tại sao, ta đã lấy nhãn cầu của đối phương để quan sát thời gian tử vong chính xác.”

“Mọi người phán đoán thời điểm chết bằng cách phân tích nhiệt độ và các dấu vết trên xác chết, nhưng kết luận rút ra sẽ rất mơ hồ. Vì vậy, ta đã áp dụng khoa học hóa học nhãn cầu tiên tiến nhất.”

Lão nhân lấy ra mấy bình thủy tinh đựng nhãn cầu của con người, nâng niu như vật quý. Cảnh tượng đẫm máu và kỳ lạ này khiến một số cảnh sát bịt miệng chạy ra khỏi phòng pháp y.

“Sau khi một người chết đi, ion kali trong hồng cầu sẽ tiếp tục tiến vào nhãn cầu, nơi này có sự khác biệt rõ ràng. Cho nên theo phân tích của ta, thời gian tử vong của người này sớm hơn nửa tiếng.”

Pháp y Lưu vui vẻ nói như một đứa trẻ: “Vết thương có thể giải thích như vầy: khi ở hiện trường án mạng, hung thủ bắn hai phát súng để che đậy dấu vết giết người ban đầu.”

Lời này giống như một luồng sấm sét xẹt qua đầu Tô Trường Thịnh.

Mục đích của những kẻ này là giết người giữa đường, thậm chí bằng mọi giá che đậy sự thật, rất có thể là để lập uy! Như vậy, khả năng khổ chủ báo thù sẽ bị loại trừ.

Tiểu Hồng Bào tập đoàn Cẩm Tú.

Tô Trường Thịnh lập tức nghĩ đến một sự kiện, Đại Bằng đã từng đến đập phá quán bar ZT. Chẳng lẽ Tiểu Hồng Bào bị mất mặt đã có hành động lớn như vậy sao?

Quả nhiên là người tàn nhẫn nhất Thiên Nam.

Hết chương 1884.
Bình Luận (0)
Comment