Nghĩ đến Tô Bình Nam, biểu hiện của Tô Trường Thịnh trở nên phức tạp.
Hai năm trước, tập đoàn Cẩm Tú đã giúp liên hệ với bệnh viện để thanh toán chi phí phẫu thuật ghép thận cho vợ của hắn. Thậm chí tất cả các thủ tục, bao gồm cả việc điều trị bằng thuốc đào thải sau phẫu thuật cực kỳ tốn kém đều được chi trả nhờ sự quyên góp của tập đoàn Cẩm Tú. Lúc đó, Tô Trường Thịnh không phải là không muốn từ chối, nhưng tính mạng của vợ cuối cùng đã lấn át lý trí của hắn.
Hắn đã từng năn nỉ được gặp Tô Bình Nam một lần. Cảnh tượng cuộc trò chuyện lúc đó vẫn còn sống động trong trí nhớ của hắn.
“Vì sao ngươi lại giúp chúng ta? Mặc dù chúng ta đều họ Tô nhưng dù sao chúng ta cũng chẳng phải họ hàng.”
“Có lẽ ngươi không hiểu con người ta. Bây giờ ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi giúp ta, nếu tương lai ngươi làm trái pháp luật, ta vẫn bắt ngươi như thường.”
Trong tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Tô Trường Thịnh nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi đang tìm kiếm một lối thoát cho sự lo lắng hay xấu hổ của mình?”
Khi đó, Tô Bình Nam rất bình tĩnh: “Trước khi ngươi nhận khoản quyên góp, vì sao ngươi không đến tìm ta nói những lời này? Bây giờ ngươi đến đây lập đền thờ trinh tiết là để mình cảm thấy yên tâm?”
Tô Bình Nam không hề nể mặt Tô Trường Thịnh.
“Ta không phải người có lòng tốt tràn lan, cũng chẳng phải thánh nhân gì cả.”
Lời nói của nam nhân sắc bén như đao: “Ta cho rằng chúng ta có thể làm bạn, cho nên ta mới giúp ngươi.”
Tô Bình Nam nhìn Tô Trường Thịnh im lặng không nói, hắn mỉm cười lạnh lùng: “Nếu bây giờ ngươi từ chối, ngươi chỉ cần dừng không cho vợ của ngươi uống thuốc đào thải nữa. Ta sẽ không ép.”
Tô Trường Thịnh ngây người. Hắn nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của vợ, cuối cùng hắn không thể hạ quyết tâm.
“Ngươi chỉ là một cảnh sát nho nhỏ. Chỉ cần chúng ta là bạn, như vậy vị trí đội trưởng phân khu trung tâm sẽ thuộc về ngươi một cách dễ dàng.”
Giọng điệu Tô Bình Nam dịu xuống: “Ta chỉ cần ngươi coi ta là bạn. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Chọn như thế nào do ngươi quyết định.”
Dứt lời, nam nhân nhấn nút gọi trên bàn: “Thư ký Ôn, rót giùm ta hai ly rượu vang đỏ. Chai thứ tư ở hàng thứ ba trong tủ rượu, Lafite 1982 là loại tốt nhất để chiêu đãi bạn bè.”
Tô Bình Nam mỉm cười, thái độ với Tô Trường Thịnh giống như tiếp đãi bạn bè lâu năm: “Sản phẩm chính hãng trực tiếp từ lâu đài Lafite không phải là hàng giả trên thị trường. Nếu bây giờ có sản phẩm chính hãng nhất ở Hạ quốc, nó nhất định phải nằm ở đây.”
Rượu vang đỏ đã được mang lên.
Ly rượu trong suốt như pha lê, rượu đỏ sẫm như máu, Tô Bình Nam làm động tác mời Tô Trường Thịnh.
Người sau nâng ly, biểu hiện dần trở nên kiên định: “Nếu sau này thật sự có chuyện gì khiến ta làm trái lương tâm, ta sẽ từ chức.”
Không cho Tô Bình Nam cơ hội nói chuyện, Tô Trường Thịnh uống một hơi cạn sạch rồi vội vã rời đi. Thậm chí nhìn từ phía sau có chút chật vật.
Cũng không còn cách nào. Tô Trường Thịnh cảm thấy nam nhân kia ép hắn không thở nổi. Nếu ở lâu thêm một giây nữa là cả một sự dày vò đối với hắn. Hắn sợ mình sụp đổ trước mặt nam nhân này.
Cảm giác này khiến Tô Trường Thịnh vốn kiêu ngạo hoàn toàn không thích ứng được.
Hai tháng sau, vị trí đội trưởng đột nhiên rơi xuống người hắn, nhưng không ai có ý kiến về vấn đề này.
Bởi vì công lao của Tô Trường Thịnh xác thực rất lớn. Một số vụ án lớn đã được xử lý rất tốt. Trong hai năm qua, bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Cẩm Tú ngoại trừ tặng hắn những món quà trong ngày sinh nhật hoặc lễ tết thì không có bất kỳ yêu cầu gì. Điều này khiến cho Tô Trường Thịnh cố gắng quên đi đoạn ký ức đó.
Hiện tại, cuối cùng đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
“Chọn thế nào do ngươi quyết định.”
Câu nói này của Tô Bình Nam vẫn quanh quẩn bên tai Tô Trường Thịnh.
…
Trong lúc Tô Trường Thịnh đang im lặng, pháp y Lưu đã nói ra một phán đoán khiến hắn kinh ngạc.
“Ta nhìn thấy xác chết còn nhiều hơn người quen của ta. Có một số việc ta có quyền lên tiếng.”
Pháp y Lưu nhìn Tô Trường Thịnh: “Khi ta kiểm tra xương sọ của người này, ngươi xem ta phát hiện được thứ gì.”
Một vết đạn. Mặc dù bị bắn hai lần phá hủy không ít hình dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lỗ đạn rất đều.
“Ta không thể xác định là vũ khí gì thông qua vết đạn, nhưng ta dám xác định một điều đây không phải là loại súng mà đám Thanh Hải Hóa Long có thể làm ra được.”
Giọng điệu của lão nhân rất nghiêm túc: “Sau khi so sánh tiếp, ta phát hiện đây không phải vũ khí do nước ta sản xuất. Đây là một manh mối rất quan trọng. Hiện tại, thứ mà ta cung cấp cũng chỉ bấy nhiêu.” Pháp y Lưu đã về hưu hoài niệm nhìn căn phòng giải phẫu - nơi rất đáng sợ trong mắt người thường, rồi thực hiện một loạt các hành động như rửa tay và vệ sinh chúng một cách bài bản.
“Ta sẽ không quay lại đây nữa.”
Pháp y Lưu vừa nãy còn đứng thẳng, sau khi thay bộ thường phục xong, lưng của hắn còng xuống: “Già rồi, bệnh tật đã tìm đến cửa. Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi.”
Từ chối những lời mời ở lại, lão nhân chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Tô Trường Thịnh.
Hai tháng sau, pháp y Lưu chết trên bàn giải phẫu.
Khối u não, phẫu thuật là hy vọng sống sót duy nhất của hắn, nhưng cuối cùng hắn lại thua bởi vận mệnh.
…
Các thám tử được tung ra trận, kiểm tra loại bỏ, phong tỏa tất cả các giao lộ ra vào Thiên Đô, đơn giản chỉ muốn bắt hung thủ, cho xã hội một lời giải thích.
Ảnh hưởng của hai vụ xả súng trên đường phố gần đây đối với xã hội quá tồi tệ, khiến mọi người hoang mang.
Ông chủ Mạnh vốn muốn bắt đầu làm người hiền lành, nhưng lúc này hắn không nhịn được phải đập bàn trước mặt Nhậm Thiết Quân.
“Tình trạng cán bộ không đủ năng lực càng nhiều thì càng vô trách nhiệm với nhân dân và xã hội.”
Trên quan trường, một câu là có thể giết người.
Có thể nói những lời của ông chủ Mạnh về cơ bản đã hủy hoại khả năng trở thành ủy viên ban thường vụ trong vòng ba năm của Nhậm Thiết Quân. Bởi vì Tô Trung Hòa sau khi nhậm chức cũng phải giữ thể diện cho lãnh đạo cũ, sẽ không nóng khiến để tướng ăn của mình trở nên quá xấu xí.