Khi đó, Kỳ Đồng Ủy bị cảm, nhưng thể chất của hắn rất kỳ lạ, không uống được thuốc tây, lại dị ứng với một số thành phần trong thuốc cảm nên hắn cố gắng chịu đựng. Hắn cũng không nói chuyện này cho ai biết.
Trong lúc hắn đang buồn ngủ, hắn nhận được điện thoại của Cao Tiểu Cầm. Lúc đó bên cạnh hắn không có bất kỳ người nào. Cho nên, hắn thả lỏng đùa giỡn vài câu.
“Không sao đâu, ta có thể khỏi bệnh mà không cần uống thuốc. Dù sao thì cơ thể ta vẫn khỏe mạnh. Khi ta ở quê, bác sĩ Vương đã dùng thuốc Đông y chữa bệnh cho ta, rất hiệu quả.” Khi nói đến đây, Kỳ Đồng Ủy nhìn chung quanh, sau khi hắn xác định không có ai, hắn mới thấp giọng nói: “Lần sau ngươi về quê, ngươi nói với hắn chuẩn bị cho ta thêm thuốc Đông y, đề phòng bất kỳ tình huống nào.”
Chuyện này rất bình thường, nhưng ba tiếng sau, một nữ nhân của bộ phận quan hệ công chúng tập đoàn Cẩm Tú đã gõ cửa phòng của hắn.
“Ông chủ Kỳ, nghe nói ngươi bị cảm.”
Nữ hài rất xinh đẹp, ăn nói uyển chuyển, có thể thấy nữ hài được giáo dục rất bài bản: “Ngươi là bạn của Cẩm Tú, đây là sự thất trách của chúng ta…”
Ban đầu, Kỳ Đồng Ủy không nghĩ gì, chỉ uyển chuyển từ chối: “Không sao, cảm ơn sự quan tâm của ông chủ Tô.”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã đột ngột đứng dậy như nhìn thấy ma, bởi vì hắn nhìn thấy viên thuốc Đông y mà nữ hài lấy từ trong túi ra, chính là loại thuốc mà hắn nói mấy tiếng trước!
Bác sĩ Vương là bác sĩ Đông y, không có chứng chỉ hành nghề, chỉ kê đơn thuốc cho một số người quen ở quê khám bệnh đau đầu, cảm mạo bình thường.
Túi thuốc này có màu xanh nhạt và thô ráp. Kỳ Đồng Ủy dám đánh cược hắn sẽ không bao giờ nhìn lầm.
Cảm giác ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên trán. Hắn biết Cao Tiểu Cầm tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện vặt vãnh như vậy với tập đoàn Cẩm Tú. Hơn nữa khi hắn gọi điện thoại, xung quanh hắn hoàn toàn không có ai!
“Ông chủ Kỳ, thuốc này ta để lại cho ngươi. Thuốc này không bao nhiêu tiền, nên mong ngươi đừng từ chối. Ngươi đang bận việc, ta xin phép đi trước.”
Nữ hài không nói nhiều, chỉ để lại thuốc rồi nhanh chóng rời đi. Kỳ Đồng Ủy im lặng thật lâu không nói.
Sau chuyện này, Kỳ Đồng Ủy cực kỳ thận trọng trong lời nói và việc làm. Hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm vào mình!
…
Hôm nay, Kỳ Đồng Ủy đã khóa trái cửa văn phòng của mình.
Gần đây hắn rất bận.
Từ tầng thấp nhất đi lên, hắn đã quen với việc tự mình làm mọi thứ.
Hắn chỉnh sửa lại ghi chép và báo cáo bằng chứng vụ án gần đây.
Báo cáo được diễn đạt như thế nào, có thiếu sót gì hay không, những việc này sẽ do chính Kỳ Đồng Ủy làm. Nam nhân mệt mỏi rót cho mình một tách trà đậm quen thuộc, nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, biểu hiện thả lỏng.
Cục diện của Thiên Đô hiện tại có ý vị sâu xa.
Nó có thể không rõ ràng trong mắt những người bình thường, nhưng có ý nghĩa hoàn toàn khác trong mắt những người như Kỳ Đồng Ủy.
Vụ án giết năm người trên đường phố đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Hắn hiểu được sự ác liệt và hiệu quả cùng lợi ích của vụ án sẽ đưa Nhậm Thiết Quân lên lò lửa.
Trên thực tế, nam nhân biết rất rõ nếu vụ án không được giải quyết càng sớm càng tốt, không chỉ Nhậm Thiết Quân, mà nhiều người trong toàn bộ hệ thống cảnh sát có thể bị liên lụy ở một mức độ nào đó.
Kỳ Đồng Ủy không muốn suy nghĩ về việc ai đã cầm đầu vụ án này. Trong thâm tâm hắn biết nếu Tô Bình Nam đã nhúng tay vào vụ án, tuyệt đối không có ai có khả năng phá được vụ án đó.
Hắn hiểu rất rõ Tiểu Hồng Bào.
Tỉ mỉ, thận trọng, tính trước làm sau, sẽ không bao giờ để lại manh mối.
Vì vậy, suy nghĩ duy nhất của hắn bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi vấn đề này.
Tiếng chuông điện thoại đã kéo Kỳ Đồng Ủy về lại thực tế.
Sau đó, giọng nói trầm ấm của Lục Viễn vang lên rõ ràng: “Ông chủ Kỳ, có một số việc không khó giải quyết, chúng ta ra ngoài uống một chén trà nhé?”
Vẫn như cũ.
Tập đoàn Cẩm Tú sẽ luôn giao gối đến tận cửa nhà ngươi khi ngươi cần chúng nhất…
…
Sau khi suy nghĩ về địa điểm gặp mặt trong vài phút, Kỳ Đồng Ủy đã lựa chọn câu lạc bộ do Hồng tỷ và Cao Tiểu Cầm mở.
Tốt xấu gì cũng là địa bàn nhà mình, không có thiết bị nghe lén, hắn cũng yên tâm hơn.
Nói đến cũng lạ. Câu lạc bộ này đã mở một khoảng thời gian, đây là lần đầu tiên nam nhân đến.
Lục Viễn rất ít khi đặt chân đến chỗ không phải của tập đoàn Cẩm Tú. Điều này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Kỳ Đồng Ủy bình thường cũng tuyệt đối không thấy mặt, điều này ít nhiều khiến Hồng tỷ có chút suy nghĩ khác.
Hồng trần vốn là luyện ngục.
Bởi vì Cao Tiểu Cầm đã chọc giận “tổ tông” không ai bì nổi ở Hàng Châu nên Hồng tỷ bị hành hạ trong nhiều năm. Sau khi nữ nhân thoát ly khổ ải, nàng trở thành lệ quỷ bò từ địa ngục lên.
Nàng không e ngại bất cứ chuyện gì.
Nhưng Hồng tỷ không đề cập đến quá khứ của mình. Tất cả bạn bè, thân thích đều không liên lạc. Thậm chí nàng còn nhờ Cao Tiểu Cầm tìm Kỳ Đồng Ủy nhờ đổi lại tên và hộ khẩu.
Đoạn Y Hồng.
Đây là tên mới của Hồng tỷ hiện tại. Cao Tiểu Cầm có hỏi vì sao lại lấy cái tên này, nữ nhân chỉ giải thích một câu: “Y Hồng chỉ cần sống đến cuối đời. Nhếch nhác và bẩn thỉu đã là cái mác khi còn sống, tại sao bây giờ lại không sống cho ra hồn?”
Không ai có thể nhìn thấu nữ nhân này suy nghĩ chuyện gì. Nhưng nữ nhân xác thực rất thành thục trong lĩnh vực đào tạo tiếp viên, dạy dỗ các nữ hài có thể nói là độc nhất ở Thiên Đô.
Điều này cũng làm cho hoạt động kinh doanh của câu lạc bộ trở nên sôi động.