Hồ Tây.
Đây là nơi cao cấp nhất trong câu lạc bộ do Cao Tiểu Cầm điều hành, cũng là nơi duy nhất không bán ra ngoài.
Thật ra, dùng chữ đình viện miêu tả Hồ Tây sẽ chính xác hơn. Ai có thể ngờ rằng ngôi nhà có hồ nước nhân tạo nhỏ này lại tiêu tốn của hai người đến bốn triệu.
Bốn triệu gần như là một năm thu nhập của câu lạc bộ. Đây là thập niên 90, có thể tưởng tượng bên trong xa hoa cỡ nào.
Xa hoa nhưng lại không bán cho người ngoài, Cao Tiểu Cầm có chút không nỡ.
“Hồng tỷ, bây giờ nhiều người giàu như vậy, giá 88.880 nhất định sẽ có người trả.”
“Kiếm chút tiền thì có là gì, đây mới là nơi thu hút long phượng chân chính, không mở cửa mới là quý giá nhất. Đối mặt với thực quyền, tiền bạc chẳng là gì cả.”
Đoạn Y Hồng nở nụ cười khiến Cao Tiểu Cầm phát lạnh: “Chỉ có những thứ không có giá mới là hàng hiếm với đối phương…”
Nữ nhân nhìn Cao Tiểu Cầm: “Mệnh ngươi tốt, cố gắng đi theo ông chủ Kỳ. Có mấy lời ta chỉ nói một lần.”
Nữ nhân nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nữ nhân dù xinh đẹp đến đâu cũng có lúc nam nhân sẽ chán. Làm tình nhân hãy nhớ kỹ những điểm này.”
“Bản lĩnh phải cứng, mắt phải tinh, môi phải ngọt, chân phải chặt.”
Hồng tỷ giống như một chuyên gia nhìn thấu mọi chuyện trên đời: “Sau khi làm được những bước này, muốn duy trì quan hệ, ngươi phải trở thành người hữu dụng với hắn.”
Giọng nói của Hồng tỷ hàm chứa hận ý sâu sắc: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Người người đều nói bốn chữ hồng nhan họa thủy có nghĩa xấu, nhưng ta không nghĩ như vậy.”
…
Sau khi biết Lục Viễn và ông chủ Kỳ sẽ đến, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều ngạc nhiên khi Hồng tỷ chờ ở cửa.
Nửa tiếng sau, nữ nhân rốt cuộc đã gặp được Hồ Điệp trong lời đồn.
Hồ Điệp Cẩm Tú.
Lần đầu tiên Hồng tỷ biết mình đã đợi đúng người. Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Viễn khiến nữ nhân rùng mình.
Đây là nam nhân mà nàng sợ nhất.
Kinh nghiệm phong phú chỉ sợ đã không thể hình dung những gì mà Hồng tỷ đã trải qua.
Nàng đã gặp nhiều nam nhân muôn hình muôn vẻ.
Có nam nhân bề ngoài hung hãn, có nam nhân che giấu sự hung ác trong xương. Người trước chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, người sau mới là giết người không thấy máu.
Loại người này ngoan độc và điềm tĩnh, nhưng lại là bậc thầy có thể rút kiếm không chút do dự vào thời điểm quan trọng.
Nhưng đây chỉ là tổng quản nội vụ của Tiểu Hồng Bào. Chủ nhân mà hắn phục tùng sẽ uy phong đến cỡ nào?
Hồng tỷ vốn cho rằng mình hiểu rất rõ nam nhân lần đầu tiên có chút chờ mong.
Nếu loại người này đối đầu với tổ tông Hàng Châu thì sao? Phần thắng có lớn hơn không?
Lục Viễn không biết nữ nhân đón tiếp mình suy nghĩ gì trong đầu. Hắn cũng biết Hồng tỷ đã trải qua những gì, chẳng qua hắn cảm thấy nụ cười của nữ nhân có chút chua xót mà thôi.
Hồng tỷ không có biểu hiện gì khác thường, giống như một nhân viên đưa Lục Viễn đến phòng.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Hồng tỷ rất có kiên nhẫn. Nàng chỉ muốn biểu đạt một điều.
Hiểu chuyện.
Thế là đủ rồi.
…
“Ta thấy người Thiên Nam đều bị mù, lại đi gọi Tô tổng là Tiểu Hồng Bào.”
Kỳ Đồng Ủy đang ngồi trong đình viện nở nụ cười xán lạn, lập tức đứng dậy đón tiếp khi nhìn thấy Lục Viễn bước vào, hoàn toàn nhìn không ra sắc mặt âm trầm đáng sợ một giây trước.
“Tình bạn luôn được đặt lên hàng đầu trong tập đoàn Cẩm Tú.”
Lục Viễn mỉm cười rất khách sáo, hai người bắt tay nhau: “Ông chủ Kỳ từng bước lên cao, Cẩm Tú cũng được vinh hạnh lây.”
Hai người ngồi xuống.
Cao Tiểu Cầm ngồi khuỵu gối giúp hai bên rót trà, tư thái ưu nhã, có thể nói nàng còn đẹp hơn hoa trong hoàn cảnh này.
“Trước khi giám đốc Lục đến, ta còn đang nghĩ làm sao để phá cục diện này.”
Kỳ Đồng Ủy không che giấu suy nghĩ thật sự của mình: “Thứ cho ta nói thẳng, ta nghĩ không ra.”
“Vụ xả súng trước cửa chính quyền vào tháng 4 chỉ là món ăn khai vị. Vụ giết người trên đường ngày hôm qua mới là món chính. Bữa cơm này, Lục Phiến Môn nuốt không trôi rồi.”
Lục Viễn lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Kỳ Đồng Ủy: “Nếu ông chủ Kỳ lấy được thành tích trong vụ án thứ nhất, bất luận mưa gió lớn cỡ nào, ngươi cũng có chỗ để trú ẩn. Câu nói này là thật.”
Kỳ Đồng Ủy không vội mở tài liệu. Hắn làm như nói đùa một câu: “Khi ta còn làm việc ở nông thôn, ta từng nghe một câu.”
“Một thợ săn thiếu kiên nhẫn sẽ không bao giờ tìm được một con mồi tốt.”
Nụ cười của nam nhân đầy thâm ý: “Chỉ sợ giám đốc Lục đã sớm lấy được phần tài liệu này. Bây giờ lấy ra mới có thể thu được lợi ích lớn nhất. Bản lĩnh của Tô tổng đúng là cay độc.”
Kỳ Đồng Ủy chậm rãi mở xấp tài liệu ra, rồi dùng bật lửa đốt trước mặt Lục Viễn.
Dưới ánh lửa, ông chủ Kỳ thâm ý nói: “Nếu chúng ta không phá được vụ án giết năm người bên đường, chỉ sợ tổng bộ Lục Phiến Môn Thịnh Kinh sẽ nhúng tay vào. Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, cũng không có tội ác nào là hoàn hảo.”
“Thế sự chẳng có gì tuyệt đối.”
Lục Viễn mỉm cười trả lời, giọng điệu lạnh lùng khiến cho Cao Tiểu Cầm phải lạnh người.
“Lý Phong Điền chẳng những có thể khiến cho bản báo cáo trở nên đẹp mắt mà còn có thể làm rất nhiều chuyện, ngươi nói có đúng không?”
Kỳ Đồng Ủy nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn, mỉm cười nói: “Đương nhiên, nhiều người được sinh ra chỉ để làm công cụ.”
Hai người nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
Cao Tiểu Cầm đang ngơ ngác ở bên cạnh lắng nghe không khỏi cười theo, bầu không khí có vẻ cực kỳ hài hoà…