Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1908 - Chương 1908. Dấu Vết

Chương 1908. Dấu vết
Chương 1908. Dấu vết

“Chụt...”

Xảy ra một sự việc mà càng khiến mọi người phải tròn mắt ngạc nhiên, đứa trẻ sau khi nghe thấy cái tên Tô Thủ này, đột nhiên ôm cổ Tô Bình Nam, hôn lên mặt nam nhân.

Tô phụ Tô mẫu bốn mắt nhìn nhau.

Bọn hắn biết có cảnh này làm vốn liếng, cháu gái của của mình đời này có muốn nghèo khổ cũng khó.

Tô Bình Nam nhìn Tô Thủ làn da trắng nõn, lần đầu tiên trong hai đời nảy ra một ý nghĩ.

Có phải mình cũng nên có một đứa con?

Lý Phong Điền lặng lẽ đứng trước cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đoàn xe của Tô Bình Nam đang ở rất xa nhìn không rõ.

“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi sao?”

Lý Phong Điền lẩm bẩm: “Tiền của lão tử, không ai có thể động vào.”

Hắn vẫn giữ thói quen cũ, trước khi châm thuốc, Lý Phong Điền bẻ đứt đầu lọc rồi vứt bỏ, sau đó mới châm lửa đầu kia. Rất nhiều người biết về thói quen hút thuốc của Lý Phong Điền, cũng có người tò mò hỏi Lý Phong Điền nguyên nhân tại sao.

“Bây giờ thuốc không đủ mạnh, hút như này mới thấy phê.”

Đây là lời giải thích duy nhất của Lý Phong Điền.

Nhưng rất ít thậm chí không ai chú ý đến một hành động khác của Lý Phong Điền sau khi hút thuốc xong. Đó là ở bất kể đâu, tên điên này đều sẽ dùng chân nghiền nát tàn thuốc còn sót lại thành vụn nhỏ, không để lại một chút dấu vết.

Lý Phong Điền làm như vậy nguyên nhân chỉ có một, làm như vậy thì sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào!

Lý do?

Rất đơn giản, bởi vì hắn đã từng giết người, giết rất nhiều người. Trong số rất nhiều người bị hắn giết, vụ mà hắn nhớ nhất cũng sợ bị lộ nhất chính là vụ thảm sát diệt môn.

Sau khi giết người xong, hắn mới nhìn thấy ảnh của chủ nhà, đối phương mặc đồng phục cảnh sát, cấp bậc cảnh sát trên vai nói cho Lý Phong Điền biết chức vụ và địa vị của đối phương.

Cho đến bây giờ, vụ án này vẫn đang chờ xử lý.

Có một việc khiến trong lòng Lý Phong Điền rất lo lắng, đó là trong vụ án này, hắn đã bỏ lại hiện trường một đầu thuốc lá. Vì vậy kể từ đó, mỗi khi hút thuốc hắn đều không để lại đầu thuốc, có thể thấy sự cố chấp và thận trọng của tên điên này.

Trong mắt rất nhiều người, Lý Phong Điền chính là một tên điên, coi mạng người như cỏ rác, mà mỗi lời nói việc làm của gã điên này cũng đã chứng minh điều đó.

Nhưng Lý Phong Điền đã phát tài ở Thiên Nam, nếu như có người quan sát quá trình phát tài của hắn, thì trong cuộc đời lừng lẫy của tên tiểu tử này sẽ không phát hiện được bất cứ bằng chứng nào cho thấy hắn từng giết người!

Kiến thức trong đầu tên này nghèo nàn đến đáng sợ.

Lý Phong Điền sinh ra trong một gia đình kiếm tiền từ người chết, sự hiểu biết về kiến thức pháp luật cực kỳ ít, trong nhận thức hắn cho rằng giết người chỉ cần không để lại bằng chứng, còn những việc như đánh tàn phế, làm mất tích đều là chuyện nhỏ.

Xã hội hỗn loạn những năm chín mươi dường như cũng kiểm chứng quan điểm này của hắn.

Trong những năm tháng lang thang khắp nơi,, những vụ án liên quan đến Lý Phong Điền không hề ít. Nhưng hắn phát hiện ra hình như chỉ có các vụ đại án giết người mới khiến cảnh sát dốc sức truy bắt hắn, còn các vụ cướp của tống tiền và cả giới thiệu sát thủ gì đó, chỉ cần hắn có thể trốn được thì một hai năm sau chúng sẽ đi vào quên lãng.

Vì vậy là một con sói đơn độc trời sinh, Lý Phong Điền vẫn luôn thận trọng trong việc giết người, thậm chí suy nghĩ có chút phiến diện cố chấp!

Hắn dám giết người, nhưng tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào! Bởi vì hắn biết không có chứng cứ thì vụ án sẽ bị treo vì không có manh mối!

Án treo dần dần sẽ bị lãng quên, thậm chí là bị xếp xó!

Vì vậy hắn cực kỳ điên cuồng với việc kiếm tiền. Bởi vì hắn biết khi có tiền, hắn sẽ sống tốt ở bất cứ đâu trên thế giới.

Điều này có thể thấy được từ việc hắn đã ở Thiên Đô lâu như vậy, bên dưới có nhiều thuộc hạ thân tín nhưng không một ai biết tiền của hắn đang để ở đâu.

“Bảy rưỡi hai vợ chồng già sẽ ra ngoài mua đồ ăn. Hơn mười giờ, hoặc là khoảng ba giờ chiều, lão đại Tô gia sẽ lái chiếc xe địa hình Toyota màu trắng đi ra ngoài.”

Trong đầu Lý Phong Điền đang ghi lại những hoạt động thường ngày của Tô gia, mặc dù thời gian rất ngắn, còn chưa thể xác định được quy luật, nhưng trong việc lên kế hoạch phạm tội thì tên này có sự kiên nhẫn mà người bình thường không thể sánh được.

“Ta sẽ chờ cơ hội đến, Tô Bình Nam, ngươi làm cho ta tổn thất nhiều tiền như vậy, ta sẽ bắt ngươi trả lại không thiếu một xu.”

Lý Phong Điền lẩm bẩm một mình, sau đó hắn đóng cửa sổ trên ban công lại, quay người đi vào nhà, vẻ mặt vô cảm liếc nhìn thi thể của nữ nhân bên trong, rồi nhếch mép cười.

Hắn phải để thi thể đó ở đây trong rất nhiều ngày, trong thời gian kỳ nghỉ của nữ nhân này, đây chắc chắn là một nơi ẩn núp rất tốt. Nhưng như vậy, hắn chắc chắn sẽ để lại rất nhiều chứng cứ.

Những dấu vết khác còn dễ giải quyết, Lý Phong Điền rất có kinh nghiệm trong việc xóa dấu vết. Nhưng hắn biết cho dù mình có xử lý hiện trường tỉ mỉ đến đâu cũng chắc chắn xoá sạch dấu tay.

Chỉ có một biện pháp để giải quyết vấn đề này.

Lý Phong Điền trầm mặc trong vài phút rồi đứng dậy mở cửa. Sau khi quan sát thấy xung quanh không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới cúi người chậm rãi đi ra ngoài.

Tô Bình Nam không hề biết Lý Phong Điền đang trốn bên trong khu giáo dục cách chỗ mình chưa đầy ba cây số, nhưng hắn bái phục khả năng ẩn nấp của Lý Phong Điền.

Cảnh sát không tìm được người, tương tự, với mạng lưới giang hồ của Cẩm Tú cũng không có chút manh mối nào của tên Lý Phong Điền này.

Ở Thiên Đô, Lý Phong Điền không có người thân, không có bạn bè. Thậm chí ngay cả những kẻ đi theo hắn cũng chưa bao giờ được Lý Phong Điền tin tưởng, tên này giống như đột nhiên biến mất vậy.

Hết chương 1908.
Bình Luận (0)
Comment