“Mấy ngày này, trong nhà không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Sau khi trêu đùa Tiểu Điểm Điểm một lúc, Tô Bình Nam đứng dậy dặn dò ba mẹ một câu. Cùng lúc đó, Lục Viễn đưa quần áo cho nam nhân.
“Không quá lâu đâu. Nếu bắt buộc phải ra ngoài thì gọi theo mấy người đi cùng, không thích gọi người làm thì gọi đám người Vương Khải.”
Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Ta không ăn cơm ở nhà nữa, công ty có rất nhiều việc cần phải giải quyết.”
Nhìn biểu cảm của những người trong nhà, nam nhân nói chậm lại: “Yên tâm đi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Về việc đã có chuyện gì xảy ra, hắn không giải thích quá nhiều. Dù sao ba mẹ hắn cũng không hiểu việc trong giang hồ, nhưng Tô Bình Nam lại càng chắc chắn về ý nghĩ muốn cho ba mẹ chuyển chỗ ở.
Mấy người trong nhà đều gật đầu.
“Biệt thự số 2 tại hồ Minh Nguyệt, ngày mai ta sẽ bảo người chuyển tên sang cho đại ca. Khu phố này bây giờ quá cũ rồi, lại không phải địa bàn tập đoàn Cẩm Tú làm ăn, rất nhiều việc bất tiện.”
Tô Bình Nam làm việc thực sự hào phóng, biệt thự tại hồ Minh Nguyệt hiện tại đã bắt đầu thể hiện tiềm năng gia tăng giá trị, ngoại trừ số ít căn biệt thự do tập đoàn Cẩm Tú để lại, những căn còn lại đã rất khó mua.
“Đừng vội từ chối, đây coi như là quà ta tặng Tiểu Tô Thủ.” Tô Bình Nam xua tay ngăn ý định từ chối của tiểu quả phụ và Tô Chấn Đông.
Tô Chấn Đông xoa hai tay vào nhau, có chút khó xử nói ra một câu:
“Nó còn nhỏ, món quà to như vậy…”
“Cháu gái của Tô gia phải được lớn lên trong giàu sang.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời, coi như đưa ra được một lý do.
…
Tô Bình Nam vẫn bận rộn như mọi khi, vội vàng đến vội vàng đi.
Nhưng mọi người đều chú ý đến một điểm, Tô lão nhị thường ngày rất ít nói, hôm nay lại ôm đứa trẻ mãi không buông.
“Tiểu thúc thích Tiểu Điểm Điểm rồi.”
Dương Quỳnh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ. Nữ nhân nhìn Tô Bình Nam thân hình cao lớn bước lên xe dưới sự bao quanh của đám người, đội xe nhanh chóng rời đi. Nam nhân rời đi khiến khu phố lập tức yên tĩnh trở lại. Thậm chí đám người vừa mới xuất hiện vừa rồi giống như chỉ là ảo giác vậy.
Tiểu quả phụ xuất thân nghèo khổ, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại như mơ của mình. Vì vậy nàng không thể nào hiểu được tại sao tiểu thúc của mình vẫn phải bận rộn như vậy.
Sự giàu có của nhị thúc đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tiểu quả phụ.
Lấy món quà hôm nay tặng cho tiểu Điểm Điểm làm ví dụ, có thể thấy rằng giá của căn biệt thự số hai bên hồ Minh Nguyệt, bao gồm cả nội thất cao cấp bên trong, hiện giờ cũng phải lên tới hàng trăm vạn, nhị thúc lại nhẹ nhàng cho đi như vậy.
Điều này nói lên điều gì?
Cái gì mà địa vị xã hội, cái gì mà quản lý nguồn tiền nữ nhân đều không hiểu, điều duy nhất nàng có thể hiểu là tiền của tiểu thúc căn bản tiêu không hết! Lại nghĩ đến những người bạn ở thị trấn Hắc Thổ mỗi tháng chỉ kiếm được vài trăm tệ nhưng cuộc sống lại thư thái, nữ nhân không thể nào hiểu được tại sao Tô Bình Nam không thư giãn tận hưởng cuộc sống mà hắn nên có.
Từ việc tiểu thúc rất ít khi cười có thể thấy cuộc sống như vậy nhất định là rất mệt mỏi.
...
Ngươi không phải cá, làm sao biết được cá vui hay không.
Tô Bình Nam không hề quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình, toàn bộ tâm trí của hắn đều đang đặt vào đoạn tin nhắn mà Kỳ Đồng Ủy gửi cho.
Cả gia đình Nhậm Thiết Quân đã chuyển đến Thiên Nam, nhưng bữa tiệc chào mừng lại chọn tổ chức tại Cẩm Tú Sơn Trang? Hơn nữa còn là ngày hôm nay, khi mình vừa mới trở về?
Ý nghĩa biểu đạt trong sự việc này có chút sâu xa.
Nhậm Thiết Quân làm đến vị trí này, mỗi lời nói việc làm của hắn ở bên ngoài sẽ không hề đơn giản như vậy. Dưới con mắt của Tô Bình Nam, rõ ràng Nhậm Thiết Quân muốn xem thái độ của mình.
Phải biết rằng theo thông tin mà tập đoàn Cẩm Tú nhận được, vợ và con gái của Nhậm Thiết Quân đã đến Thiên Đô ba ngày trước. Vậy thì trong thời gian ba ngày này, không sớm cũng không muộn tại sao cứ phải chọn ngày hắn trở về để tổ chức?
Huống hồ Nhậm Thiết Quân trước giờ nổi tiếng thanh liêm. Với gia cảnh rõ ràng và phong cách kiên định của mình, hắn lại chọn Cẩm Tú Sơn Trang đắt đỏ nổi tiếng ở khu vực Thiên Nam Hải Châu?
Tô Bình Nam đang ngồi ở ghế sau của xe cười nhạt.
Nếu như đối phương đã muốn xem thái độ của mình. Vậy thì hắn cũng muốn xem thái độ của đối phương thế nào.
Nam nhân nói với Lục Viễn đang ngồi ở ghế phụ lái: “Ngươi lập tức đi đến Cẩm Tú Sơn Trang, hôm nay Nhậm Thiết Quân tổ chức tiệc ở đó, nhưng ta muốn ngươi chuẩn bị một bữa yến tiệc đế vương."
Yến tiệc đế vương.
Các món ăn cực phẩm do Cẩm Tú Sơn Trang làm, mô phỏng theo bữa tiệc Mãn Hán tại Phúc Tinh Viên tỉnh Tứ Xuyên. Mười tám món ăn trong thời kỳ này hầu như đều được làm từ các loại sơn hào hải vị cực kỳ quý hiếm.
Đương nhiên, giá cũng cực kỳ đắt.
Với cái giá tám nghìn tám đủ khiến tuyệt đại đa số mọi người nhìn vào đều khiếp sợ, nhưng cho dù vậy vẫn thu hút được rất nhiều phú hào từ khắp nơi nghe danh mà đến.
Vì vậy yến tiệc đế vương này vẫn rất được săn đón, có thể nói là cung không đủ cầu.
“Hắn chắc sẽ không đồng ý đâu.”
Lục Viễn nói với một chút nghi hoặc.
Với kinh nghiệm nhiều năm, Hồ Điệp đương nhiên biết rõ bữa ăn này quá đắt đỏ, hơn nữa còn không phù hợp với mối quan hệ giữa Nhậm Thiết Quân và Tô Bình Nam.
“Hắn muốn xem thái độ của ta, muốn gặp ta.”
Ý trong câu trả lời của Tô Bình Nam rất thâm sâu: “Vậy thì hắn phải tỏ rõ thái độ của mình trước.”