"Đúng, mất tích."
Quách Quang Diệu gật đầu nói tiếp: "Vài ngày trước, nàng đi du lịch với bạn học, sau đó hai người không trở về."
Tô Bình Nam nghiêm túc nói: "Sống chết đều là huynh đệ, chuyện đã hứa thì phải làm được, tìm xem."
Sau khi Hà Minh Kiên đến Tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam khống chế tập đoàn dễ dàng hơn rất nhiều, trước đó bận rộn cả ngày, bây giờ rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.
Điều khiến Cố Thanh Vân sợ hãi nhất ở Tô Bình Nam chính là rất ít khi hưởng thụ, hình như vĩnh viễn bận rộn. Hắn chưa từng thấy một chủ tịch tập đoàn có tài sản khổng lồ, thuộc hạ nhiều vô số kể như thế mà mỗi ngày đều rúc trong văn phòng làm việc.
Hà Minh Kiên cũng thuyết phục Tô Bình Nam, ngươi là người cầm lái tập đoàn chứ không phải quản lý công ty, cho nên khi Tô Bình Nam rảnh rỗi, hắn quyết định mua một phần bất động sản ở Thiên Đô.
Bây giờ vẫn còn một thời gian nữa Hạ quốc mới đi vào thời đại bất động sản, những căn nhà có thể lọt vào mắt xanh của hắn ở Thiên Đô cũng không nhiều, biệt thự Minh Nguyệt Hồ cần một thời gian nữa mới hoàn thành. Tin tức Tô Bình Nam muốn mua nhà truyền ra, Cố Thanh Vân lập tức tìm tới cửa, mục đích đơn giản chính là móc nối quan hệ.
Cố Thanh Vân là người thông minh, biết rằng nếu có thể kết bạn với Tô Bình Nam thì sẽ lấy được lợi ích lớn nhường nào. Nhìn văn phòng có chút đơn sơ của Tô Bình Nam, kiêng kị trong lòng lại tăng lên mấy phần, cũng gấp gáp muốn móc nối quan hệ hơn.
"Tô tổng muốn mua nhà sao?"
Hàn huyên vài câu, Cố Thanh Vân nói ra mục đích của mình.
"Ừm."
Tô Bình Nam lạnh nhạt đáp. Đối với chuyện Cố Thanh Vân biết tin tức này, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay hắn đến hỏi mấy chỗ nhìn tạm ổn, rất nhiều người đều biết.
"Ha ha!"
Cố Thanh Vân cười nói: "Thiên Đô phát triển lạc hậu, rất nhiều người đều mong mỏi và trông mong biệt thự Minh Nguyệt Hồ của Cẩm Tú bắt đầu giao dịch, xem ra Tô tổng cũng đã đợi không kịp."
Tô Bình Nam ném một điếu thuốc cho Cố Thanh Vân: "Trước kia khổ quen rồi, cho nên muốn cố gắng một chút. Sao nào, Cố công tử có đề cử gì à?"
Cố Thanh Vân khiêm tốn nói: "Công tử là do người khác gọi bậy, Tô tổng gọi Thanh Vân là được."
"Có một căn chắc chắn Tô tổng sẽ hài lòng, cho nên ta mới tới tận nhà đề cử."
Cố Thanh Vân đề cử đại viện quan phủ số bảy, là một căn nhà cũ thời kỳ dân quốc.
Tô Bình Nam lập tức thích căn này. Đầu tiên là hoàn cảnh xung quanh, đại viện quan phủ là căn cứ của chính khách ở Thiên Đô, đương nhiên tính an toàn và riêng tư miễn chê.
Tiếp theo, căn này có kiểu dáng mang chút phong cách châu Âu, hơn hai trăm mét vuông, có hai tầng, nằm gọn trong lùm cây tùng bốn mùa xanh tươi, độc môn độc viện, cực kỳ ưu nhã thanh tĩnh.
"Căn này thuộc quyền sở hữu của ai?"
Tô Bình Nam hỏi.
Nghe vậy Cố Thanh Vân biết ngay là Tô Bình Nam thích nó, bèn cười nói: "Căn này là của thúc thúc ta, mấy năm trước quan phủ mở rộng cải cách nhà ở, thúc thúc ta thích căn này nên bỏ tiền ra mua."
Tô Bình Nam nhìn Cố Thanh Vân: "Căn này không tệ, lệnh thúc sẽ bỏ thứ mình thích sao?"
"Di dân."
Cố Thanh Vân nói: "Đệ đệ ta ở Tinh Điều quốc không chịu về, thúc thúc ta về hưu, dứt khoát đi theo hưởng thụ niềm vui gia đình luôn, cho nên ủy thác ta bán nó. Nghe nói Tô tổng tìm nhà, cho nên ta lập tức tới tìm Tô tổng."
Tô Bình Nam không tin lí do thoái thác này của Cố Thanh Vân. Hắn nhìn chằm chằm Cố Thanh Vân, giọng điệu lạnh nhạt: "Giá cả bao nhiêu?"
Cố Thanh Vân nói: "Sáu mươi lăm vạn."
Giá này là giá thị trường, hắn biết rất rõ tính cách và tài sản của Tô Bình Nam, ân tình nhỏ này đối phương hoàn toàn không quan tâm.
Đây là một phần bất động sản chất lượng tốt, Tô Bình Nam biết qua vài năm nữa, phần bất động sản này sẽ tăng giá kinh người, Cố Thanh Vân hoàn toàn không thiếu số tiền này, tại sao muốn bán?
"Cố công tử, vô công bất thụ lộc, tất cả mọi người đều là người thông minh."
Tô Bình Nam vẫn cường thế như trước đây, hắn biết với tài lực của gia tộc của Cố Thanh Vân thì làm gì có chuyện bởi vì xuất ngoại mà bán một căn nhà rõ ràng giá trị tài sản sẽ tăng lên.
Cố Thanh Vân rất chân thành: "Ta thật lòng muốn kết bạn với Tô tổng."
Tô Bình Nam mua căn nhà này, định tặng cho ba mẹ. Hai người đã lớn tuổi rồi, Tô Bình Nam cảm thấy mình ở tạm vài ngày, sau đó mượn cớ đón hai người tới. Chỗ này cách bệnh viện cũng gần, bảo vệ và hoàn cảnh không tệ, rất thích hợp cho người lớn tuổi ở.
"Căn nhà này ta mua."
Thấy Tô Bình Nam đồng ý, Cố Thanh Vân khá vui vẻ.
"Đường nhà máy xi măng ở thôn Trường Thủy của ngươi bị chặn mấy ngày?"
Tô Bình Nam vừa dứt lời, Cố Thanh Vân lập tức biến sắc. Hắn và người khác hợp tác mở một nhà máy xi măng quy mô không nhỏ ở huyện Đức thuộc Thiên Nam, hắn là cổ đông ngầm, chuyện này có rất ít người biết. Đúng là mấy ngày nay bởi vì nhà máy xảy ra tranh chấp với thôn dân, bị chặn đường, tổn thất không nhỏ.