Phương Bắc, chuyện sắt thép đã kết thúc, tin tức truyền ra, Thiên Đô lập tức xôn xao.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt đều tập trung ở mảnh đất của nhà máy mì sợi.
Núi vàng.
Tất cả mọi người đều đánh giá như thế, Cẩm Tú kiếm bộn rồi, khi mọi người thăm dò được giá mua của Tô Bình Nam thì càng cạn lời hơn.
Mông Thiên Dưỡng tìm Tô Bình Nam, chuyện này rất bí mật, đây là phong cách của hắn trước giờ. Ngoại trừ Chúc Đại Hanh và Cố Thanh Vân, không ai biết rõ tình hình.
Tô Bình Nam của Cẩm Tú cường thế trong vòng tròn thương nhân và xã hội, chuyện Mông Thiên Dưỡng cho dù hắn có làm tốt cỡ nào thì cũng chẳng có ai lớn tiếng khen hay.
Cố Thanh Vân tham gia một bữa tiệc tối, đều là những người bạn không tệ của hắn. Tiệc rượu tiến hành được một nửa, có người nhắc đến chủ đề này.
"Công ty Cẩm Tú vận may nghịch thiên, một khi nhà máy sắt thép phương Bắc di dời, mảnh đất của xưởng mì đó sẽ là trung tâm thương nghiệp, vận hành tốt thì đủ để sống thoải mái mấy đời."
Người nói chuyện họ Hoàng, mạng lưới quan hệ cũng coi như là thông suốt ở Thiên Đô, hắn nói lời này không có ý gì khác, chỉ là ghen ghét thôi.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Cố Thanh Vân cũng là nhân vật số một số hai trong vòng này, hắn thật sự sợ Tô Bình Nam, lập tức đổi sắc mặt.
"Cho dù là ai cũng không được có ý đồ với mảnh đất đó. Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Cố Thanh Vân nói dứt lời, bữa tiệc lập tức yên tĩnh lại.
Hoàng công tử thấy sắc mặt Cố Thanh Vân xanh mét thì lập tức hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói: "Cố ca, ta không có ý gì khác, chỉ là có chút ghen ghét."
Cố Thanh Vân nhìn từng người: "Hôm nay ta nói lại lần nữa! Đừng ai đụng vào chuyện làm ăn của Cẩm Tú, ta nghiêm túc đấy."
Có thể đi vào trong vòng quan hệ này thì đều thành tinh, bọn hắn đều có thể cảm nhận Cố Thanh Vân kiêng kị, có người không nhịn được nói: "Ta biết Tiểu Hồng Bào rất khó gây, mọi người tránh đi là được. Cố ca, ngươi cũng không cần sợ hắn như vậy."
Cố Thanh Vân nhìn hắn, thở dài: "Các ngươi không hiểu, người này không phải khó chọc, mà là đáng sợ."
Mọi người đều nghiêm túc lại, có thể khiến cho người khéo đưa đẩy, kiêu ngạo như Cố Thanh Vân sợ đến mức này thì xem ra tất cả mọi người phải thay đổi thái độ trước đây rồi.
Trên thế giới, không có bức tường nào không lọt gió, ngày hôm sau thái độ của Cố Thanh Vân đã truyền khắp toàn bộ vòng quan hệ trong Thiên Đô. Sau khi Tô Bình Nam biết được thì cười nhạt một tiếng, hắn biết Thiên Nam ổn.
Nhà Lý Lạc Nhiên.
Tả Tiểu Kinh vẻ mặt mờ mịt: "Ngươi nói bây giờ ngươi có một ngôi biệt thự giá trị hơn 80 triệu ở Cảng thành?"
Lý Lạc Nhiên gật đầu.
"Ngươi đi học lái Ferrari?"
Lý Lạc Nhiên vẫn gật đầu.
Tả Tiểu Kinh không nói gì, nhìn chằm chằm Lý Lạc Nhiên rồi thở dài: "Số ngươi thật tốt."
Tốt số không chỉ có Lý Lạc Nhiên, còn có Quan đại mỹ nhân vốn nghĩ chỉ có một đêm phong lưu mà thôi.
Quan Chi Lâm trở về Cảng Thành, một hiệp đồng mời diễn với đãi ngộ cao khiến cho nàng không thể tin được, cùng với một cửa hàng mặt tiền giá trị ba trăm hai mươi vạn được đưa tới trong tay nàng. Quan Chi Lâm là nữ nhân rất thẳng thắn, nhìn thấy bên A là Truyền thông Cẩm Tú thì lập tức gọi cho Tô Bình Nam. . .
"Ngươi làm thật? Hay là đền bù?"
Trong điện thoại, Tô Bình Nam cười nói: "Cả hai đều không phải, chỉ là muốn cho ngươi kiếm nhiều tiền một chút, như vậy sau này ngươi sẽ không vì tiền mà phát sầu, mới sống thật với bản thân."
Quan Chi Lâm cười khẽ: "Vậy thì ta nhận."
Tô Bình Nam nói: "Được."
Quan Chi Lâm cúp máy, ngẩn người một hồi, sau đó nâng bút ký tên.
Sau này, trong một tiết mục phỏng vấn nổi tiếng, lúc kết thúc MC hỏi chuyện tình cảm của Quan Chi Lâm, lúc ấy nàng đã bắt đầu lui giới. Quan Chi Lâm cười nói: "Năm tháng trôi qua rất tốt, không cần quay đầu lại, mỗi một phần tình cảm đều rất tốt."
MC lại hỏi: "Nếu như có thể quay đầu lại thì làm sao?"
Quan Chi Lâm đột nhiên im lặng mấy phút, sau đó trả lời: "Vậy ta sẽ giữ hắn lại, sau đó sinh con cho hắn."
Quan Chi Lâm chưa hề nói là ai, nhưng tiếc nuối và hối hận trong mắt đến người mù cũng nhìn ra. Huống chi "giữ lại", cái từ này khiến cho đám dân mạng miên man bất định, tất cả quần chúng ăn dưa bắt đầu đoán hết ngành giải trí, kết quả cuối cùng chính là Lưu thiên vương.
Lưu thiên vương dở khóc dở cười, mối quan hệ giữa hắn và Quan Chi Lâm không tệ, cũng biết khúc mắc trong lòng Quan Chi Lâm. Trong một buổi trình diễn thời trang, hắn lại bị hỏi vấn đề này. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bác bỏ tin đồn: "Người Quan đại mỹ nữ nói tuyệt đối không phải là ta."
Sau này đề tài này chấm dứt do không tìm được kết quả, nam nhân mà Quan Chi Lâm nhắc tới cũng trở thành người thần bí nhất.
Trần Lượng chết rồi, giống như một bọt nước trong biển cả, ngắn ngủi, bình thường. Tô Bình Nam và Quách Quang Diệu bắt đầu toàn lực tìm kiếm nữ sinh mà hắn thầm mến.
Bây giờ mạng lưới tiêu thụ của tập đoàn Cẩm Tú trải rộng khắp Hạ quốc, muốn tìm một nữ sinh có dấu vết để lần theo cũng không khó, không lâu sau đã tra ra được nữ sinh tên là Hình Tuệ Kỳ này.
Họp xong, Quách Quang Diệu tìm tới Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam vừa ký tên vừa cười nói: "Tốc độ làm việc rất nhanh, vậy chúng ta đi gặp cô gái đó đi."
Sắc mặt Quách Quang Diệu có chút cổ quái: "Hình như nữ hài này hiện đang mất tích."
Tô Bình Nam ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Mất tích?"