"Pằng."
Dương Viễn Hàng mềm nhũn ngã xuống đất. Trước ba mươi tuổi, hắn xuân phong đắc ý, làm việc công bằng, có thể nói là kẻ thắng, cũng có thể nói là người tốt.
Sau ba mươi tuổi, hắn cửa nát nhà tan, cuối cùng mình cũng không được chết tử tế, nguyên nhân chỉ vì quen biết Mông Thiên Dưỡng. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn nói với Mông Thiên Dưỡng là ta rất công bằng, ba cái mạng, hai chúng ta thanh toán xong.
"Nam ca, mồi câu đã lên đường, hoàn mỹ."
Tô Văn Văn cúp điện thoại, khởi động xe, bên tay lái phụ của hắn có một cái túi vải trơn.
Quan Chi Lâm chọn quán bar không tệ, rất yên tĩnh, tửu bảo Cam Sắc quốc có tay nghề rất tốt, ca khúc cũng không tệ, trầm thấp du dương.
Tô Bình Nam cúp điện thoại, mỉm cười.
"Vui lắm hả?"
Quan Chi Lâm rất biết cách quan sát mặt người khác, nhìn một cái là phát hiện biểu cảm của Tô Bình Nam.
"Thế giới thanh tĩnh."
Tô Bình Nam cười đưa tay: "Tô Bình Nam."
Quan Chi Lâm đưa tay khẽ nắm, cười nói: "Có vẻ như ta không cần tự giới thiệu mình, Tô Bình Nam, cái tên này rất quen tai."
Tô Bình Nam mỉm cười không giải thích, ánh mắt lấp lánh nhìn minh tinh được toàn bộ Cảng thành gọi là đại mỹ nữ trước mặt này.
Theo Tô Bình Nam, Quan Chi Lâm chính là mỹ nữ không cần khí chất cực kỳ hiếm thấy. Mỹ nữ như thế này, chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể hấp dẫn sự chú ý của nam nhân, rất hiếm thấy.
"Ngươi rất thích đánh cược?"
Tô Bình Nam chú ý tới vừa rồi Quan Chi Lâm đẩy ra thẻ đánh bạc, sắc mặt chợt đỏ lên.
Quan Chi Lâm khẽ nhấp một hớp cocktail trắng xanh đan xen, lắc đầu nói: "Phải nói là ta thích kích thích thì đúng hơn."
"Tô Bình Nam, Tô Bình Nam."
Quan Chi Lâm đọc tên Tô Bình Nam vài lần, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Ta biết ngươi là ai."
Chúc Đại Hanh cũng chạy, thậm chí trước khi Mông Thiên Dưỡng xảy ra chuyện thì hắn đã rời khỏi Hạ quốc.
Hắn và Mông Thiên Dưỡng không có ai là đèn đã cạn dầu. Nhưng hắn không giống Mông Thiên Dưỡng, không có chút chuẩn bị nào, hắn đi rất triệt để, tài sản được chuyển dời không còn một mảnh, xuất ngoại với hắn còn có Đổng Hiểu Huyên và con trai Đổng Hạo Vũ.
Nhật Bất Lạc quốc.
Một nhà kho bên ngoài ngoại ô Vụ thành.
Ánh mắt Trương Thiên Quân đã hoàn toàn mất đi thần thái, thân thể cường tráng đang không ngừng run rẩy.
Chúc Đại Hanh ném tàn thuốc vào người Trương Thiên Quân, lạnh nhạt nói một câu: "Chôn đi, để hắn xuống dưới ôn chuyện với lão Mông."
Sáu tiếng sau Cố công tử mới nhận được tin tức, chuyện của Mông Thiên Dưỡng bị giới hạn trong phạm vi rất nhỏ, cho nên hắn biết hơi trễ.
Cố Thanh Vân cảm thấy rét run, cả nhà Mông Thiên Dưỡng đột tử với Chúc Đại Hanh bỏ trốn, tất cả mọi người đều đánh giá là lão đại Dương gia can đảm lắm, nằm gai nếm mật, một kích trí mạng. Cố Thanh Vân hoàn toàn không tin, hắn chỉ tin tưởng trực giác của mình.
Nguyên một buổi tối, Cố Thanh Vân mất hồn mất vía, hoàn toàn không có dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng như ngày thường, trong đầu hắn chỉ có câu nói của Tô Bình Nam ở câu lạc bộ lúc đó: "Ra ngoài lăn lộn thì phải chữ tín, ta nói giết cả nhà ngươi thì nhất định sẽ giết cả nhà ngươi."
Chẳng qua đối tượng nghe Tô Bình Nam nói câu này là Chúc Đại Hanh, mà người chết là Mông Thiên Dưỡng, nhưng Cố Thanh Vân cảm thấy không có gì khác nhau, hắn chỉ có một ý nghĩ: chuyện này hắn phải giấu trong lòng, giấu cả một đời.
Hội sở Hương Sơn.
"Xe tông vào hội sở là của Dương Viễn Hàng."
"Hung khí cũng tra được, Dương Viễn Hàng mua, người bán tự tay giao cho hắn."
"Tài xế thì sao?"
"Mặt của hắn đã bị hủy sạch, vân tay cũng không còn, không tra được."
Qua hồi lâu, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tử sĩ như thế này không phải là Dương gia có thể bồi dưỡng ra được, tra đi."
Quan Chi Lâm say, Tô Bình Nam đưa nàng về khách sạn. Quan Chi Lâm thổ khí như lan, chỉ vào một chỗ trống không trong khách sạn, cười khanh khách nói: "Hổ Vịnh Tử Trần Diệu Tân mới chết ở đây, có biết không?"
Tô Bình Nam bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Diệu Tân chết, bị truyền thông Cảng thành đưa tin thành mấy chục phiên bản khác nhau, trong đó ít nhất có một nửa có liên quan đến hắn, xem ra Quan Chi Lâm cũng xem không ít tin tức về phương diện này.
"Có muốn đi lên hay không?"
Quan Chi Lâm ánh mắt mê ly, nàng rất thích nam nhân như vậy, thiết huyết cường thế.
Từ khi Tô Bình Nam trùng sinh đến giờ, nếu như khi vừa trùng sinh hắn tàn nhẫn như đao, thì trải qua chuyện Mông Thiên Dưỡng, hắn đã thu liễm phong mang lộ ra ngoài, giống một thanh đao đã vào vỏ.
"Đại trượng phu nắm quyền thiên hạ, say ngủ trên gối mỹ nhân."
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: "Mỹ nhân có mời, mặc dù ta không là đại trượng phu nhưng cũng nguyện say ngủ trên gối mỹ nhân."
Ngày thứ hai, khi Quan Chi Lâm tỉnh lại thì đã vào khuya, toàn thân nàng đau nhức, trên giường, nam nhân đó giống như lời đồn về hắn, cường thế, mạnh mẽ.
Hai người ở lại Las Vegas ba ngày, ngày thứ tư Tô Bình Nam rời đi, Quan Chi Lâm không giữ lại, hai người đều rất ăn ý, không nói về chuyện tình cảm.