Giữa trưa, Dương Viễn Hàng đến một tiệm cơm tên Bách Vị Cư cách nhà hắn không xa để ăn cơm.
Bà chủ Bách Vị Cư rất trẻ, rất biết giải quyết, bình thường khách quen đều gọi nàng là Hồng tỷ.
"Đến rồi hả? Vẫn như cũ?"
Hồng tỷ thấy Dương Viễn Hàng vào cửa thì lập tức nhiệt tình chào hỏi. Vị khách này rất kỳ quái, mỗi ngày tới đều gọi mấy món đó, trước giờ không nói chuyện với bất cứ ai, ăn xong thì tính tiền rồi đi.
"Ừm."
Dương Viễn Hàng tâm tình không tốt, chiếc Santana biển số Tứ Hải của hắn bị mất, hắn cũng không báo cáo cho Lục Phiến Môn. Bởi vì hắn không muốn nhắc tới lai lịch của chiếc xe đó nữa.
Ngay khi hắn vừa ngồi xuống không bao lâu, hai vị khách dựng cổ áo lên cao, gần như che khuất cả gương mặt ngồi cách vách hắn.
"Mông Thiên Dưỡng muốn chạy trốn, bốn mươi phút sau hắn sẽ đến phòng 403, toà số 3 cư xá Thiên Phủ đón người nhà của hắn, ngươi xem rồi tự giải quyết đi."
Một người khách đi ngang qua bỗng nói nhỏ với Dương Viễn Hàng, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì người đó đã ra khỏi tiệm cơm.
Dương Viễn Hàng đột nhiên đứng dậy định đuổi theo, nhưng hai vị khách sau lưng bỗng nhiên nghiêng người, hắn bị đẩy một cái, ngẩng đầu lên thì đã không nhìn thấy bóng dáng người nói chuyện.
"Ngươi không sao chứ?"
Một trong hai người khách đó quan tâm hỏi.
"Không sao."
Dương Viễn Hàng lắc đầu.
"Phòng 403, toà số 3 cư xá Thiên Phủ."
Hắn sờ thứ mà hắn bị ma xui quỷ khiến đem theo trên người, tự lẩm bẩm, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, tiền cũng chưa tính.
Hồng tỷ há mồm muốn la lên, nhưng nhìn thấy bóng lưng đi xa thì vẫn lắc đầu. Khách quen, lần sau đến sẽ tính một thể.
Nhưng sau này người khách này không còn xuất hiện nữa.
Dương Viễn Hàng lảo đảo, cũng không phát hiện luôn có một đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
"Cư xá Thiên Phủ."
Ngồi sau xe taxi, Dương Viễn Hàng sờ thứ lạnh buốt trong ngực, trong lòng rất bình tĩnh.
Dương Viễn Hàng cũng không đần, chuyện đã đến nước này, hắn hiểu hết, có người muốn giết Mông Thiên Dưỡng, mà hắn là một cây đao trong tay đối phương.
Hiểu rõ mọi chuyện xong hắn có chút vui vẻ, thậm chí còn cảm ơn đối phương. Hắn thấy chỉ cần có thể tự tay giết Mông Thiên Dưỡng, làm gì cũng đáng giá.
Thủ đoạn của đối phương cực kỳ cao minh, đến bây giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là đối phương lợi dụng hắn!
Nhưng càng như vậy thì càng chứng tỏ Mông Thiên Dưỡng không chạy được! Rốt cuộc thì đại ác nhân này cũng đá vào tấm sắt sao? Trong lòng Dương Viễn Hàng rất khoan khoái.
Xe chạy với tốc độ rất nhanh. Đến cư xá Thiên Phủ, Dương Viễn Hàng từ từ xuống xe, nhìn đồng hồ đeo tay. Hai mươi bảy phút, không vội, vẫn còn thời gian.
Át chủ bài sáng lên, nữ chia bài thở phào một hơi, kim ngạch quá lớn, người mới như nàng có chút không chịu nổi.
Tô Bình Nam cười to, nói với Quan Chi Lâm hơi ngẩn ra: "Ngươi nợ ta một ly rượu."
Quan Chi Lâm cảm thấy rất kích thích, nàng có thể cảm nhận Tô Bình Nam không quan tâm, cười khanh khách nói: "Được."
Tô Bình Nam lấy mấy cái thẻ đánh bạc cuối cùng trong tay Trương Đồng đang ngẩn ngơ, ném cho nữ chia bài.
"Cảm ơn."
Nữ chia bài ngây ngốc nhìn nam nhân thua tiền còn cảm ơn trước mặt, nhất thời ngẩn ra, không biết nói cái gì cho phải.
Quan đại mỹ nữ cười tươi như hoa: "Vừa lúc ta biết một quán bar tên Hồng Sư Tử, tửu bảo là người Cam Sắc quốc, tay nghề rất ổn, hoàn cảnh rất yên tĩnh."
Tô Bình Nam gật đầu: "Được."
Mông Thiên Dưỡng lao vụt vào cư xá, Mông Trùng lập tức kéo cửa xe ra. Mông Thiên Dưỡng vừa xuống xe thì nghe thấy một tiếng vang giòn tan, sau đó cảm thấy ngực của mình như bị người ta đột ngột đánh một gậy vào, không biết tại sao thân thể không còn sức lực nữa, ngã xuống đất.
Mông Trùng điên cuồng, hắn thấy Dương Viễn Hàng, lập tức hét lớn một tiếng, vọt về phía đối phương.
Dương Viễn Hàng đang ở trong một loại trạng thái kỳ quái, không vui không buồn, giống như đây là sứ mệnh cả đời của hắn.
Hắn nhìn Mông Trùng như một con hổ điên nhào tới.
"Pằng!"
Lại thêm một tiếng vang lanh lảnh, Mông Trùng lập tức ngã quỵ.
Dương Viễn Hàng chậm rãi đi tới trước mặt Mông Thiên Dưỡng còn thở phì phò, chậm rãi ngồi xuống nhìn nam nhân đã phá hủy tất cả mọi thứ của hắn.
Mông Thiên Dưỡng phun bọt máu ra, ánh mắt có chút tan rã. Cả đời hắn như sói, cũng tính đến chuyện mình sẽ đột tử, nhưng hắn không ngờ cuối cùng mình lại chết trong tay người mà hắn xem thường nhất của Dương gia.
Sức mạnh toàn thân đang mất dần từng chút một, ánh mắt Mông Thiên Dưỡng có chút kỳ quái, hắn nhếch miệng cười với Dương Viễn Hàng.
Chết.
Đời này cũng đáng lắm, từ một công nhân xưởng in ấn leo lên đến vị trí này, hắn không hối hận. Bỗng nhiên ánh mắt cứng lại, hắn nhìn Dương Viễn Hàng, trong mắt có ý khẩn cầu.
Dương Viễn Hàng nhìn theo ánh mắt Mông Thiên Dưỡng, một cô gái trẻ tuổi quần áo hoa lệ ôm chặt lấy một bé trai mới mấy tuổi, run lẩy bẩy nhìn mình.
"Ba ta, em trai ta, hai mạng người, ngươi không trả nổi."
Dương Viễn Hàng đi qua, bình tĩnh đưa tay, hai tiếng vang giòn tan. Sau đó hắn chĩa vào đầu mình, cũng không quan tâm Mông Thiên Dưỡng nghe được hay không, nói: "Một nhà ba cái mạng, rất công bằng, hai chúng ta thanh toán xong."