Một động tác đẩy thẻ đánh bạc rất đơn giản nhưng Quan Chi Lâm lại cảm thấy trán mình đổ chút mồ hôi. Nàng lớn chừng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đánh cược.
"Nếu thua thì làm sao?"
Quan Chi Lâm đưa ánh mắt trong sáng nhìn người trẻ tuổi vẫn đang mỉm cười này.
Người trẻ tuổi này nàng không quen, chắc chắn không phải là con cháu của những phú hào hoặc là gia tộc nổi tiếng Cảng thành.
"Thua thì mời ta uống một ly rượu, được không?"
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói.
Quan Chi Lâm trợn mắt nhìn Tô Bình Nam, sau đó yêu kiều cười lên: "So với người khác, phương thức làm quen này của ngươi rất đặc biệt."
Nói rồi nàng lật con bài chính ra.
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám phóng viên đang ngồi chờ bên dưới, ô tô của Trần Lượng phi thẳng vào trong hội sở Lam Kình Ngư, đụng nát cửa xoay lớn của hội sở.
Vô số mảnh thủy tinh bắn ra, trước mắt hơi tối sầm lại, Trần Lượng nhanh chóng cầm tư liệu trong xe ném cho đám phóng viên vây xem bên ngoài.
Những động tác này đã hao hết tất cả sức mạnh của hắn. Hắn vô lực dựa vào xe, nhìn đám người khiếp sợ, gương mặt tràn đầy vết sẹo nở một nụ cười, sau đó ấn nút.
Mười mấy giây sau, một tiếng nổ vang lên, thủy tinh trong câu lạc bộ nát hết, bắn ra như mưa.
Sắc mặt Mông Thiên Dưỡng xanh xám, giật mình nhìn vật liệu thủ hạ mình thu thập được từ hiện trường.
Trong ba năm gần đây, những chuyện không thể lộ ra của hắn gồm thời gian, địa điểm, tên công ty, phương pháp, được thu thập vô cùng kĩ càng.
Điện thoại vang lên, Mông Thiên Dưỡng lập tức nghe máy.
"Ngươi đang ở đâu?"
Mông Thiên Dưỡng nhìn thoáng qua đám phóng viên bên dưới hội sở: "Ta đang trên đường chạy tới hội sở. Lần này ngươi phải giúp huynh đệ một chút."
"Biết là ai làm không?"
Giọng nói trong điện thoại rất tỉnh táo.
Khi chuyện xảy ra, người đầu tiên mà Mông Thiên Dưỡng nghĩ tới chính là Tô Bình Nam, nhưng tư liệu kỹ càng khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ, người ra tay chắc chắn là người rất quen với hắn. Hắn cười khổ nói: "Không biết, đối phương hiểu rõ ta như lòng bàn tay, ta sợ là ý không ở trong lời."
Trong điện thoại im lặng mấy phút: "Đi hội sở Hương Sơn, ta chờ ngươi ở đó."
Mông Thiên Dưỡng lập tức nói: "Được, ta lập tức quay đầu, hai phút sau sẽ đến."
Sau khi cúp điện thoại, Mông Thiên Dưỡng cười lạnh, nói với thủ lĩnh vệ sĩ của mình: "Ngươi xuống dưới lái xe, đi từ phía sau. Né những ký giả đó, ta muốn đến sân bay với tốc độ nhanh nhất."
Mông Trùng lập tức gật đầu, nhanh chóng chạy xuống.
Mông Thiên Dưỡng cầm điện thoại lên gọi cho bộ phận tài vụ công ty: "Bây giờ còn có bao nhiêu tiền? Lập tức chuyển qua tài khoản ở Nhật Bất Lạc của ta! Đúng, lập tức, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, lập tức!"
"A lô, ngươi với con trai đừng đi đâu hết, ở đó chờ ta."
Mông Thiên Dưỡng gọi một loạt điện thoại, có chút hoài niệm nhìn văn phòng trang trí xa hoa. Hắn biết hắn không trở về được nữa.
Cú điện thoại đầu tiên nói những mười phút, cái gì mà hội sở Hương Sơn, Mông Thiên Dưỡng chỉ lá mặt lá trái. Từ khi hắn nhìn thấy tư liệu thì đã quyết định đường đi.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết ai ra tay với hắn.
Cả đời Mông Thiên Dưỡng gây thù hằn quá nhiều, người động thủ hiểu rất rõ hắn, chuyện này làm hắn rùng mình. Chắc chắn đây chỉ là bước đầu tiên! Động tác kế tiếp sẽ là lôi đình vạn quân!
Huống chi hắn suy đoán người động thủ hẳn là muốn đánh người đứng sau hắn.
Chạy, nhất định phải chạy. Tư liệu về hội sở đã bại lộ, không chạy thì chắc chắn sẽ chết.
Hắn nhất định phải xuất cảnh khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng. Thỏ khôn có ba hang, chỗ Nhật Bất Lạc đã được hắn bố trí rất lâu, tiếc nuối duy nhất là vì vợ chính nên không thể đưa vợ bé và con trai mình đi trước.
Lái xe là Tiểu Từ và vệ sĩ Mông Trùng - tâm phúc hắn tin tưởng nhất. Người nhà của đối phương đã bị hắn đưa ra nước ngoài lâu rồi, cho nên bọn hắn đáng tin tưởng.
Lấy những thứ nhất định phải đem đi, chất đầy hai túi xách, Mông Trùng chạy tới.
"Ông chủ, tất cả đã chuẩn bị xong."
"Được, chúng ta đi đón Tiểu Dũng."
Tiểu Dũng là con riêng của Mông Thiên Dưỡng, năm nay mười hai tuổi, thiên tư thông minh, được hắn thích hơn con trai lớn ở Nhật Bất Lạc quốc. Mông Thiên Dưỡng đưa túi xách căng phồng cho Mông Trùng, lập tức đi qua đường bí mật phía sau xuống lầu.
"Mông tổng, bây giờ phía dưới có nhiều phóng viên ngăn cửa, rất nhiều khách không ra được, làm sao bây giờ?"
Quản lý Lam Kình Ngư hoảng hốt vội vã chạy tới hỏi.
"Kêu bọn hắn chờ, ngươi tìm người ngăn phóng viên lại. Ta muốn đi Hương Sơn một chuyến, ngươi tạm thời chống đỡ giúp ta một lát."
Sau khi nói xong, Mông Thiên Dưỡng cũng không ngẩng đầu lên, rời đi.
Hắn không biết là hắn vừa từ cửa sau lên xe, hành tung của ba người đã tới tay Tô Văn Văn.
"Hắn muốn về đón con trai, cho bọn hắn đi đường số 3."
Tô Văn Văn cúp điện thoại.
Xe chống đạn một đường lao vụt, liên tiếp xông qua ba đèn đỏ, sau đó ngừng lại: "Mông tổng, phía trước có tai nạn, đường bị chắn rồi."
Mông Trùng nói với Mông Thiên Dưỡng.
"Quay đầu, đi đường Đại Danh."
Mông Thiên Dưỡng lập tức nói: “Vé máy bay đã đặt xong chưa?"
Mông Trùng gật đầu: "Đã đặt xong, bay thẳng đến Nhật Bất Lạc, ba giờ sáng."
Mông Thiên Dưỡng lắc đầu: "Không được, quá lâu. Tìm chuyến rời Hạ quốc nhanh nhất, không quan tâm nó bay đi đâu."
Mông Trùng gật đầu: "Được, ta lập tức xử lý."