Nhậm Doanh Doanh vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài nào biết ba của nàng đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội.
Đây không phải một bữa cơm.
Nhậm Thiết Quân biết rõ ràng, nếu hắn ăn bữa cơm này, tin tức hắn trở thành thượng khách của Tô Bình Nam sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ Thiên Đô.
Không chỉ vậy, hình ảnh trong sạch mà hắn duy trì cho đến nay sẽ không còn sót lại một chút nào.
Lục Viễn lẳng lặng chờ đợi Nhậm Thiết Quân đưa ra đáp án.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Kỳ Đồng Ủy cũng tập trung trên người Nhậm Thiết Quân.
Kỳ Đồng Ủy nhìn sắc mặt khó coi của Nhậm Thiết Quân, hắn lại càng kiêng kỵ Tô Bình Nam hơn.
Hiện tại, Tiểu Hồng Bào làm việc càng lúc càng sâu không lường được. Chỉ là một bữa cơm đơn giản nhưng ông chủ Nhậm vẫn phải tiến thoái lưỡng nan.
“Dạ dày của ta không được tốt, ăn không nổi những thứ này. Cho nên, ta chỉ có thể tiếp nhận tâm ý của Cẩm Tú mà thôi.”
Trong đầu Nhậm Thiết Quân không biết trải qua bao nhiêu suy nghĩ, cuối cùng hắn lựa chọn từ chối.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, khi Nhậm Thiết Quân vừa dứt lời, một nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, chân trượt một cái, dĩa thức ăn trong tay phát ra tiếng vỡ chói tai.
“Món ăn này do bốn loại đặc sản miền núi ghép lại thành vinh hoa phú quý…”
Lục Viễn không hề trách cứ nhân viên phục vụ, ngược lại chỉ nhìn đống thức ăn dưới đất: “Đáng tiếc.”
Nam nhân nhìn thoáng qua Nhậm Thiết Quân: “Đáng tiếc vinh hoa phú quý lại trở thành rác rưởi chỉ vì đi đường không tốt.”
Dứt lời, Lục Viễn mỉm cười nói với tất cả mọi người: “Nếu khẩu vị của mọi người không tốt, ta sẽ đổi món khác. Ta không ở lại làm mất nhã hứng của các vị nữa.”
Nam nhân sải bước rời đi, không quay đầu lại.
Căn phòng nhanh chóng được thu dọn như mới, tất cả bát đĩa đều được dọn sạch sẽ, nhưng sắc mặt Nhậm Thiết Quân đang ngồi chính giữa âm trầm như sắp nhỏ nước.
Gặp gì biết nấy.
Từ thái độ của những nhân viên dưới trướng Tô Bình Nam đủ để nhìn ra bọn hắn bá đạo đến cỡ nào. Đám người đó thực sự là khối ung thư lớn nhất trong sự phát triển của Thiên Nam!
…
Lục Viễn bước ra khỏi phòng bao, lập tức gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Lão đại, ông chủ Nhậm từ chối rất thẳng thừng. Nhưng có lẽ ta đã nói điều gì đó quá thô lỗ, ta sẽ chịu trách nhiệm về điều đó.”
Lục Viễn không che giấu mọi chuyện xảy ra ở phòng bao. Mặc dù hắn biết có một số lời nói của mình quá rõ ràng, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Lục Viễn vốn là người coi trời bằng vung cho rằng chỉ một Nhậm Thiết Quân tính là gì chứ. Chẳng những nhỏ mọn mà còn muốn lão đại của mình chủ động đến gặp hắn?
“Ta biết rồi.”
Tô Bình Nam cũng không tức giận với Lục Viễn: “Tập đoàn Cẩm Tú không được mất tinh thần. Thật ra đối phương từ chối bữa cơm này có nghĩa chúng ta không còn gì để nói. Nhưng có một điều, nếu ngươi đã muốn đạp đổ bát cơm vinh hoa phú quý của hắn, ngươi cứ làm.”
Giọng điệu nam nhân trở nên cay độc: “Nếu không thể nói chuyện, vậy thì tuyệt tình thôi.”
…
Tô Trường Thịnh cảm thấy nhất định mình điên rồi.
Lúc này, hắn đang dẫn theo một trong những người anh em đáng tin cậy nhất của mình. Hai người ở trong một tòa nhà dân cư cách tòa nhà Cẩm Tú chưa đến ba trăm mét, sử dụng ống nhòm quân sự để quan sát tầng hầm đậu xe của con quái thú này.
Tài năng của hắn đã được thể hiện đầy đủ trong vụ án lớn lần này.
Hàng loạt phân tích đưa ra khiến cấp trên vô cùng hài lòng.
Cộng thêm ông chủ Nhậm vừa mới nhậm chức muốn nâng đỡ một số thế hệ trẻ tuổi địa phương trở thành phe phái thân cận của mình. Cho nên, Tô Trường Thịnh đã được cấp trên chọn làm một trong ba đội phó của đội đặc nhiệm vụ án lớn này.
Khác với đội đặc nhiệm mà Tô Trường Thịnh tham gia trước đây, quy mô của đội đặc nhiệm lần này rất lớn, đến một phó đội trưởng cũng có rất nhiều quyền tự quyết.
Các nghi phạm trong vụ án đều bị lộ diện dưới camera. Các nhân viên cảnh sát đã phản ứng rất nhanh sau khi vụ việc xảy ra, có thể nói tất cả các con đường lớn đường nhỏ ra khỏi Thiên Đô đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Điều này cũng khiến mọi người chắc chắn rằng việc những kẻ điên kia bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.
Đối với điều đó, Tô Trường Thịnh không phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng hắn biết tất cả mọi người đã sai rồi.
Nhìn thấy nhiều đồng nghiệp của mình đổ hết công sức truy tìm những người có tiền án, những lời nói của pháp y Lưu vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Tô Trường Thịnh.
Đủ loại vũ khí tối tân, cố tình lộ diện mạo dưới camera…
Hết thảy đều nói cho Tô Trường Thịnh biết tính chất phức tạp của sự việc.
Có một câu nói trong phương pháp suy luận khoa học trinh thám mà Tô Trường Thịnh rất tán đồng.
Khi ngươi loại bỏ những điều không thể, phần còn lại dù khó tin đến đâu cũng là sự thật!
Đối mặt với một núi tài liệu, Tô Trường Thịnh nhốt mình trong phòng làm việc. Nam nhân đã sử dụng một phương pháp rất táo bạo mà giới cảnh sát tuyệt đối không cho phép.
Suy luận có tội!
Sở dĩ Tô Trường Thịnh thần bí như vậy là vì hắn giả thiết đối tượng là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Đô, một nhân vật tàn nhẫn và có thế lực…
Tô Bình Nam.
…
Suy luận có tội là gì?
Ý nghĩa cơ bản nhất là trước tiên xác định hành vi của một người là phạm tội, sau đó tìm kiếm các chứng cứ liên quan và luật tương quan để kết luận rằng người này đã phạm tội.
Phương pháp này đôi khi có thể có tác dụng kỳ diệu, nhưng nó cũng rất chủ quan, vì vậy giới tư pháp chính thống trên toàn thế giới không đồng ý với những kết luận mà phương pháp này rút ra.
Bởi vì điều quan trọng nhất của pháp luật là thể hiện sự tôn trọng con người, sự công bằng của nó phải thể hiện ở tiền đề là không ai bị kết tội nếu không có bằng chứng thuyết phục. Nếu một người bị kết tội ngay từ đầu, nhiều thứ sẽ thay đổi hoàn toàn về mặt chủ quan.
Thành ngữ “nghi hàng xóm ăn cắp rìu” đủ để giải thích mọi chuyện.