Nhậm Thiết Quân nheo mắt nhìn Kỳ Đồng Ủy đang bận rộn, trong lòng sinh nghi.
Trình độ xảo trá của tên này còn hơn những gì hắn tưởng tượng. Hôm nay hắn chọn đến Cẩm Tú Sơn Trang, bao gồm cả việc mời Kỳ Đồng Ủy đến, thực ra mục đích thực sự chỉ có một.
Đó là mượn cái miệng của Kỳ Đồng Ủy chuyển đến cho Tô Bình Nam một tin nhắn, hắn muốn xem Tô Bình Nam có đến gặp hắn hay không. Còn việc gặp mặt có mục đích gì hay là khi nào hai bên có được thỏa thuận gì đó, hoặc là để tìm hiểu thêm về những thứ này, thì đều là việc của sau đó.
Đến hay không sẽ thể hiện ra thái độ của Tô Bình Nam!
Thái độ quyết định tất cả.
Nghe nói Tiểu Hồng Bào ngông cuồng kiêu ngạo, nếu như trong tình cảnh vừa mới trở lại Thiên Đô còn đang bận trăm công nghìn việc, mà người này vẫn có thể sẵn sàng đến gặp mình, thì có thể nói rõ được rất nhiều thứ.
Ít nhất là có hy vọng về một cuộc nói chuyện giữa Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú và sếp Tô Trung Hòa.
Nếu như không đến?
Vậy thì kẻ này sẽ là trở ngại lớn nhất cho sự cải cách của sếp Tô sau khi hắn đến nhận chức tại Thiên Nam. Trong mấy phút Nhậm Thiết Quân đang bận suy nghĩ, thì đã có mấy món ăn khác được đưa lên.
Món ăn vòi voi đầu tiên đã đủ đắt đỏ. Nhưng món chân gấu tiếp theo, và cả nhân sâm hoang dã gì đó, những thứ này lại càng khiến Nhậm Thiết Quân cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ.
“Có phải các ngươi chuyển nhầm phòng rồi không?”
Nhậm Thiết Quân nghiêm túc lườm đứa con gái đang có biểu cảm chảy nước miếng, duỗi tay ngăn nhân viên phục vụ đang chuẩn bị rời đi sau khi giới thiệu các món ăn.
“Không nhầm, chính là phòng Vọng Nguyệt.”
Nhân viên phục vụ không khiêm tốn cũng không hống hách trả lời: “Yến tiệc đế vương của buổi trưa hôm nay là do quản lý Lục đích thân yêu cầu làm, chúng ta không thể sai được.”
“Chúng ta không cần, cứ mang lên những món chúng ta đặt là được.”
Làm ở vị trí cao đã tôi luyện Nhậm Thiết Quân có được khí chất điềm tĩnh uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng khi nói chuyện của nam nhân làm cho nhân viên phục vụ vừa rồi miệng lưỡi vẫn còn sắc bén, hiện tại đã có chút tái nhợt.
...
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện trong phòng...
Không biết từ lúc nào Lục Viễn với nụ cười trên mặt đã xuất hiện ở cửa phòng.
“Đây là chủ ý của ta. Sếp Nhậm đến Cẩm Tú Sơn Trang có thể nói là niềm vinh dự lớn cho nhà hàng, vì vậy chúng ta phải lên những thứ tốt nhất.”
Lục Viễn cười ha ha nói: “Sếp, bộ dạng công chính nghiêm minh của ngươi có thể dùng sai đối tượng rồi. Ta chỉ là một nhân viên trong ngành ẩm thực, không phải là đối tượng cho nắm đấm thép của các ngươi.”
Vừa nói Lục Viễn vừa phất tay ra hiệu cho nhân viên, người này lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Nhậm Thiết Quân không ngăn cản đối phương, mà chỉ giả vờ khó hiểu nhìn Lục Viễn, nói: “Giám đốc Lục?”
“Tập đoàn Cẩm Tú, Lục Viễn.”
Lục Viễn cười ha ha chủ động đưa tay ra: “Hôm nay sếp Nhậm đại giá quang lâm, có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, hi vọng sếp đừng để bụng.”
Hai người bắt tay nhau.
Nhậm Thiết Quân nhìn Lục Viễn với ánh mắt hoàn toàn khác: “Sếp gì chứ, chỉ là người phục vụ nhân dân mà thôi. Huống hồ bên giám đốc Lục là công ty tư nhân, từ sếp này thích hợp với Tô tổng hơn, ta không xứng với từ này."
Trong nháy mắt, Nhậm Thiết Quân đã đoán được Tô Bình Nam chắc hẳn không đến sơn trang, giọng điệu của nam nhân lập tức có chút nghiêm túc trở lại.
“Bữa ăn này quá đắt, ta không ăn được cũng không dám ăn.”
“Tiệc chào mừng, đương nhiên phải long trọng một chút.”
Lục Viễn trả lời: “Đến địa phận của Tập đoàn Cẩm Tú, vẫn hy vọng sếp Nhậm cho chúng ta một cơ hội để bày tỏ tấm lòng của mình.”
“Không phù hợp, cũng không đúng quy định.”
Nhậm Thiết Quân từ chối rất kiên quyết, nhưng lời nói tiếp theo của Lục Viễn đã làm mờ mắt hắn.
“Bây giờ muốn lấy đủ nguyên liệu cho yến tiệc đế vương thực sự không dễ dàng gì, Tô tổng của chúng ta cũng cực kỳ thích. Nếu hắn biết ta đem phần nguyên liệu cuối cùng mang lên cho sếp Nhậm, thì e rằng sẽ lập tức đến đây mắng ta một trận.”
Hai từ “đến đây” được Lục Viễn đặc biệt nhấn mạnh.
Bầu không khí tự nhiên trở nên im lặng, Nhậm Thiết Quân sắc sảo đã hiểu được Tô Bình Nam đã biết rõ mục đích đến đây của hắn, nhưng hắn không thể ngờ rằng đối phương cũng sẽ muốn xem thái độ của mình!
Ngông cuồng, kiêu ngạo!
Nhậm Thiết Quân đột nhiên hiểu được, tại sao rất nhiều người lại dán cho Tiểu Hồng Bào hai cái mác này.
Nhậm Thiết Quân biết rõ Tiểu Hồng Bào chưa từng gặp mặt đã nhìn thấu tâm tư của hắn khi hắn thăm dò đối phương. Chẳng những đối phương không nhận cành ô liu mà mình ném ra, ngược lại còn kiêu ngạo đến mức chống lại hắn.
Bữa tiệc hoàng gia trị giá 8.880.
Lục Viễn nói không rõ ràng, nhưng Nhậm Thiết Quân hiểu ý của Tô Bình Nam. Ngươi ăn bữa cơm này, ta sẽ đến gặp ngươi một lần.
Nếu không ăn?
Nhậm Thiết Quân tạm thời đoán không ra dụng ý khác của đối phương, nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn, hắn rất khó có cơ hội nói chuyện lại với Tô Bình Nam.
Nhậm Doanh Doanh cảm giác nước bọt của mình như muốn chảy ra.
Mãn Hán Toàn Tịch.
Nữ hài sững sờ nhìn những món ăn được bày biện đẹp mắt. Nàng chỉ mới nhìn thấy những thứ này trên tivi, nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình sẽ thực sự được ăn chúng…
Nữ hài ở độ tuổi này ít nhiều cũng hay thích khoe khoang. Nếu hôm nay nàng gọi điện thoại cho cô bạn thân ngày nào cũng khoe khoang với mình, đối phương nhất định sẽ hâm mộ đỏ con mắt.