“Đội trưởng, trong khoảng thời gian ngươi vắng mặt, tổng cộng có ba mươi mốt chiếc xe ra vào, nhưng tất cả đều là xe địa hình Toyota và xe Mercedes-Benz. Đúng rồi, chiếc Rolls-Royce đó cũng ra ngoài một lần.”
Tiểu Hắc rất chăm chú, một cuốn sổ với nét chữ dày đặc ghi lại tất cả hồ sơ xe ra vào trong thời gian Tô Trường Thịnh không có mặt.
“Ta biết rồi.”
Sau khi cầm lấy cuốn sổ, Tô Trường Thịnh nhìn thoáng qua rồi đặt tay lên ban công. Nói như vậy, chiếc xe kia nhất định còn trong bãi đậu xe? Tô Trường Thịnh cau mày.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào phỏng đoán trong đầu hoàn toàn không cách nào tiến vào điều tra. Với mạng lưới của tập đoàn Cẩm Tú, chỉ cần hắn hành động thiếu suy nghĩ, hắn sẽ rước lấy cú đấm sấm sét của đối phương.
“Có tìm được cách tiến vào hay không?”
Tô Trường Thịnh tiếp tục hỏi.
Hắn làm việc nhiều năm như thế, tất nhiên không phải kẻ ngốc. Hắn biết cơ hội duy nhất của mình là lẻn vào bãi đậu xe tầng hầm để tìm bằng chứng. Có như vậy, Tô Bình Nam quyền thế ngập trời mới không cách nào che giấu chân tướng sự việc.
“Nhân viên bảo vệ làm việc theo bốn ca, nhưng bọn hắn không gặp bất cứ vấn đề gì khi chuyển ca. Quan trọng nhất, tập đoàn Cẩm Tú có một đống camera…”
Biểu hiện của Tiểu Hắc vô cùng nghiêm túc. Hắn đương nhiên biết mình và đội trưởng đang đối mặt với con quái vật khổng lồ đến cỡ nào. Tiểu Hắc nói tiếp: “Đội trưởng, tính cảnh giác và chuyên nghiệp của nhân viên bảo an Cẩm Tú rất đáng sợ. Ta cảm thấy trong đội của chúng ta chưa chắc có người được như vậy.”
“50% người ở đây đều là quân nhân xuất ngũ của lữ đoàn Lâm Hải.”
Tô Trường Thịnh nhìn lướt qua hai nhân viên phụ trách tuần tra an ninh, tiếp tục nói: “Lữ đoàn Lâm Hải trấn giữ tuyến phòng thủ ven biển của đất nước. Có thể ra đảo, ai mà không phải quân nhân ưu tú chứ. Hiện tại, bọn hắn vừa giải ngũ, cởi bộ quân trang chuyển sang mặc vest, lương cơ bản 5000 tệ một tháng khiến ai cũng phải ghen tị.”
Giọng điệu của Tô Trường Thịnh hơi ảm đạm.
Hắn biết rất rõ bản đồ của Cẩm Tú ở Thiên Nam, đương nhiên hắn cũng biết những quân nhân ưu tú của lữ đoàn phòng thủ duyên hải rốt cuộc đi đâu. Thậm chí khi bắt đầu vụ án, hắn đã tìm người điều tra xem những người đó có phải là bộ đội xuất ngũ của lữ đoàn phòng thủ duyên hải hay không.
Kết quả làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Những người này không phải bộ đội lữ đoàn phòng thủ duyên hải xuất ngũ. Như vậy, một đáp án khó tin hiện lên trong lòng hắn.
Lực lượng của Tô Bình Nam cũng như Cẩm Tú có trong tay hoàn toàn không phải những thứ được nhìn thấy ở Thiên Nam. Hắn nghe nói tập đoàn Cẩm Tú đang phát triển ở nước ngoài.
Nói cách khác, dựa theo tính cách của Tiểu Hồng Bào, rất có thể hắn đang nuôi dưỡng một lực lượng vũ trang khiến người ta phải chấn động ở nước ngoài.
Con cọp này đã trưởng thành thành một con rồng hung dữ.
Lần đầu tiên Tô Trường Thịnh cảm thấy do dự về hành động của mình.
…
Tô Trường Thịnh đoán đúng nhưng chưa chính xác hoàn toàn.
Chiếc xe tải màu trắng xuất hiện trong video thực sự đã lái vào bãi đậu xe tầng hầm của Cẩm Tú. Nhưng người lập kế hoạch thẳng thắn và chu đáo như tập đoàn Cẩm Tú làm sao có thể giữ một chiếc máy bay ném bom hẹn giờ bắt mắt như vậy trên địa bàn của mình?
Hai tiếng sau khi vụ việc xảy ra, chiếc xe nguyên bản đã bị tháo rời thành nhiều bộ phận và vứt vào nhiều bãi rác khác nhau ở Thiên Nam.
Chiếc xe không còn tồn tại trên thế giới này, nhưng những người làm việc không vội vã rời đi. Cũng không phải bọn hắn đi không được mà là đám người Otomo đã nhận được một mệnh lệnh.
Tô Bình Nam muốn gặp mặt bọn hắn.
Không cần phải mô tả quy mô của tòa nhà Cẩm Tú tám mươi tầng. Nếu có một vài người trốn trong đó, trừ khi hàng trăm cảnh sát Thiên Nam đến khám xét thật kỹ lưỡng, nếu không sẽ không ai có thể tìm thấy bọn hắn.
…
“Sự việc làm rất tốt, ta rất hài lòng.”
Trong văn phòng tầng cao nhất tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam giơ ly rượu vang đỏ mỉm cười gật đầu với đám người Otomo: “Ta giữ các ngươi lại mấy ngày là vì có một số việc ta nhất định phải nói rõ ràng.”
Thủ lĩnh của nhóm là Otomo. Mấy ngày qua, tên gia hỏa này đã dựa vào bản lĩnh của mình dành được quyền lên tiếng.
Từ lúc gặp Tô Bình Nam, Otomo luôn cung kính cúi đầu, hai tay ôm sát đường may của quần, thể hiện rõ tư thế cấp trên cấp dưới độc nhất vô nhị của đất nước hoa anh đào.
Kể từ khi chặt đứt ngón tay, Otomo đã từ bỏ thân phận tổ trưởng hội Sơn Vương. Trong lòng hắn, tập đoàn Cẩm Tú là căn nhà mới của hắn.
Đúng vậy, là nhà.
Hắn bị đuổi ra khỏi nhà từ khi còn nhỏ, đã dành cả đời để giết chóc. Tất cả bạn bè của hắn, bao gồm cả người yêu đều phải giữ bí mật.
Nếu Otomo không giết người và bạo lực thì thậm chí hắn không biết làm thế nào để tồn tại trong thế giới này một mình.
Người như hắn ở đất nước hoa anh đào cũng không ít.
Ở đất nước hoa anh đào, những người này lang thang bên ngoài xã hội, bọn hắn không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với mình, như thể bạo lực và bóng tối đã khắc sâu vào xương.
“Có công thì thưởng, có lỗi thì phạt.”
Tô Bình Nam khoát tay ra hiệu mọi người ngồi xuống: “Các ngươi sẵn sàng đi hàng ngàn dặm đến Thiên Đô để làm chuyện này, chứng tỏ trong lòng các ngươi có dã tâm.”
Khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân không thể nhìn thấy bất kỳ dao động cảm xúc nào trong làn khói xì gà bốc lên, nhưng những lời hắn nói lại khiến trái tim của nhiều người sôi sục.
“Ta đã lấy được tập đoàn Viễn Hoa, nhưng mạng lưới ở nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa vẫn chưa được thiết lập đầy đủ, vì thế ta cần các ngươi giúp Cẩm Tú mở ra những mặt trận mới.”
Mọi người đồng loạt khom người.