Tô Bình Nam hài lòng gật đầu: “Đất nước hoa anh đào là quê hương của Otomo, cho nên các ngươi có muốn đến đất nước hoa anh đào để làm việc hay không?”
Không ai từ chối, đặc biệt là Otomo. Gương mặt xấu xí của hắn khó mà che giấu được sự kích động.
Năm đó, cuộc nội chiến trong hội Sơn Vương dẫn đến sự tan rã của đội ngũ là nỗi đau cả đời của Otomo. Hiện tại, chủ nhân mới của hắn rốt cuộc đã vươn xúc tu đến quê hương của hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn dị thường.
“Có một số điều phải chú ý, và đây là dữ liệu.”
Tô Bình Nam không bao giờ đấu những trận chiến không chắc chắn. Nam nhân ra hiệu cho Lục Viễn mang lên một chồng tư liệu, giao cho Otomo rồi nói: “Tối nay, sau khi cơm nước xong xuôi, ta sẽ đưa các ngươi đến Lâm Hải. Các ngươi đến đảo Quy Vĩ của Bổng Tử quốc trước, sau đó vòng qua Tân Túc. Ta muốn ngươi để mắt đến nơi đó.”
Vào ngày cuối cùng của tháng 5 năm 1998, cuối cùng Tô Bình Nam đã bắt đầu thực hiện bước quan trọng nhất trong việc tích hợp kế hoạch Nam Hải của Cẩm Tú.
Mục tiêu: Tân Túc.
…
Sắc trời dần dần tối lại, theo từng ngọn đèn đường thắp lên, màn đêm quét qua cả một vùng trời.
Tô Bình Nam đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú. Tiếng gió hú làm bộ vest màu xanh lam của nam nhân bay phần phật. Otomo và những người khác đã rời đi nửa tiếng trước. Sau khi Tô Bình Nam nhận được một cuộc điện thoại, hắn đã đứng đây, nhìn thẳng vào tòa nhà dân cư phía trước bên trái, thật lâu vẫn không nói gì.
Ôn Uyển vẫn im lặng đứng sau lưng Tô Bình Nam, hai tay nhẹ nhàng miết bả vai của hắn.
“Ta nghe nói gần đây ngươi học được không ít kiến thức về tài chính?”
Có lẽ bởi vì ngắm cảnh đã chán, Tô Bình Nam quay sang nói chuyện với Ôn Uyển mặc bộ vest công sở già dặn.
“Ừm.”
Ôn Uyển nhẹ gật đầu.
Sau khi suy nghĩ vài giây, nàng hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói ra: “Tô tổng, bây giờ thời gian một năm ngươi ở Thiên Đô quá ít, cho nên ta sợ ta biến thành người vô dụng. Ta muốn đi theo Tiểu Địch tỷ học vài thứ. Có như vậy ta mới có thể ở lại được công ty. Một mình phiêu bạt bên ngoài quá lâu sẽ gặp quá nhiều điều đen tối và tàn nhẫn. Ta rất trân quý cuộc sống hạnh phúc không dễ kiếm được này.”
Ôn Uyển làm việc tại Cẩm Tú lâu như vậy là để phục vụ Tô Bình Nam, đã quen với sự thoải mái dễ chịu ở đây. Về mặt vật chất thì không cần phải lo lắng. Dù sao kỹ năng của nàng đã giúp nàng kiếm được không ít tiền, nhưng sự tôn trọng vô hình khi đi theo nam nhân lại là thứ mà nàng kiếm được bao nhiêu tiền cũng khó có được...
Nhớ lại những ngày tháng dựa vào tay nghề mát xa để kiếm ăn, nữ hài không khỏi rùng mình. Có những người không bao giờ muốn quay về điểm xuất phát sau khi trải qua một số việc.
“Ngươi cũng vất vả rồi, tay nghề pha trà cũng tiến bộ không ít.”
Tô Bình Nam từ chi tiết lập tức nhận ra được sự tiến bộ của nữ hài: “Yên tâm đi, trừ phi ngươi phản bội ta, còn không thì ngươi vẫn cứ tiếp tục ở đây.”
Tư thế của nam nhân không thay đổi đưa ra câu trả lời.
Trong khoảng thời gian ở bên ngoài, Tô Bình Nam không ngừng nhìn chằm chằm vào một phương hướng, trong mắt thỉnh thoảng có vẻ lạnh lẽo khiến nữ hài khiếp sợ.
“Tô tổng, bên kia có cái gì sao?”
Nghe Tô Bình Nam trả lời, nữ hài mỉm cười vui vẻ. Nàng nhìn vào mắt nam nhân, cuối cùng không kìm được tò mò hỏi.
“Có một tên gia hỏa ở đằng kia nợ ta rất nhiều nhưng đang muốn giết ta.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn bình thản, giống như đang nói chuyện vụn vặt không liên quan tới mình: “Hắn không hiểu thế giới này tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
“Ngươi không tức giận?”
Nữ hài biết rất rõ tầm quan trọng hai chữ "ân tình" từ miệng nam nhân này. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam, nữ hài cảm thấy rất tò mò.
“Không tức giận.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Nhưng hắn đã vượt quá giới hạn.”
“Có một số quy tắc không được viết ra giấy. Hắn nhận sự giúp đỡ của ta, chứng tỏ hắn đồng ý gia nhập phạm vi của ta. Hiện tại hắn muốn lật lọng, tất nhiên hắn phải trả giá rồi.”
Tô Bình Nam thở dài: “Ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc về người này. Nhưng ta muốn xem hắn sẽ chọn giết người như thế nào khi đối mặt với áp lực của cuộc sống và phẩm giá của cuộc sống?”
Không.
Tô Bình Nam muốn tru tâm.
…
“Thử một miếng đi, hương vị không tệ đâu.”
Tô Trường Thịnh đặt ống nhòm xuống, mở hộp cơm mang theo trong người.
Hộp thức ăn hắn mang theo rất tinh xảo, trên nắp có dán một miếng dán heo con màu hồng, trông giống đồ của nữ hài.
Bên trong hộp có mấy cái bánh bao chiên và một ít canh. Nam nhân thản nhiên cầm một cái bỏ vào miệng, sau đó đưa cái hộp cho Tiểu Hắc đang tràn đầy ghen tị.
“Là chị dâu làm à? Đội trưởng ngươi đúng là có phúc.”
Tiểu Hắc cười hì hì nhận lấy, nếm thử một cái liền híp mắt hài lòng: “Người xinh đẹp, lại biết kiếm tiền, còn nấu ăn ngon…”
Nếu như trước đây có người khen vợ của mình, Tô Trường Thịnh nhất định sẽ vui vẻ đến mức cười không ngậm miệng được, nhưng không biết vì sao hôm nay hắn lại cảm thấy có chút bực bội. Hắn khoát tay cắt ngang lời Tiểu Hắc: “Ăn cơm thì ăn cơm đi. Lát nữa ngươi đi xem cận cảnh quá trình đổi ca của bọn hắn, xem có cơ hội lẻn vào hay không?”
Tiểu Hắc gật đầu, sau đó cụp mắt xuống. Cho nên Tô Trường Thịnh không nhìn thấy sự phức tạp và hung ác trong mắt Tiểu Hắc.
Ngay khi Tô Trường Thịnh cầm ống nhòm lên, điện thoại di động bên hông đột nhiên vang lên…