Hạnh phúc là gì?
Tiêu Nhu không biết, nhưng nàng biết yêu một người là như thế nào. Khi còn đi học, trong lòng Tiểu Nhu mãi mãi dừng lại ở cảnh nàng đưa chai nước cho nam nhân chơi bóng rổ mồ hôi đầm đìa.
Khi hắn bị thương nhẹ hoặc bị ốm, băng cá nhân hoặc thuốc cảm lạnh luôn là thứ quan trọng nhất trong túi của Tiêu Nhu.
Khi bước vào xã hội, Tiêu Nhu đã dùng tám tháng lương mà nàng bí mật tiết kiệm được để giúp nam nhân mua một chiếc đồng hồ khá đắt tiền. Không phải nàng ái mộ hư vinh. Nàng có thể mặc một bộ quần áo ba năm, nhưng nàng cho rằng đồng hồ đại diện cho bộ mặt của nam nhân.
Nàng yêu nam nhân của mình đến tận xương tủy, vì vậy nàng muốn hắn vĩnh viễn đứng thẳng sống lưng.
Đúng, nam nhân của nàng họ Tô, tên Tô Trường Thịnh.
Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.
Chỉ hơn hai năm trước, ngay khi Tiêu Nhu cho rằng nàng và Tô Trường Thịnh có thể sống trong vui vẻ và ấm áp cho đến hết đời, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra với nàng.
Buồn nôn, thậm chí chán ăn.
Nữ nhân nghĩ rằng mình mang thai cho nên nàng đã đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nàng lại nhận cú sốc lớn nhất trong cuộc đời.
Không phải mang thai.
Mà là suy thận.
Vào những năm 1990, bất kể chi phí chạy thận hay thay thận, căn bệnh này tương đương với việc tuyên án tử cho một nữ hài sinh ra trong một gia đình bình thường!
Nàng rất thích một câu nói trong phim, cuộc sống giống như một hộp sô cô la, ngươi không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng, một công ty đột nhiên ra tay giúp đỡ để nàng được sống tiếp.
Không chỉ sống tiếp mà sống càng ngày càng tốt.
Công ty đó có tên là tập đoàn Cẩm Tú, chủ tịch của tập đoàn đó cũng họ Tô, tên Tô Bình Nam.
Rất nhiều người gọi hắn là Tiểu Hồng Bào.
FNếu cuộc sống giống như một cái hộp sô cô la, thì cho đến nay Tiêu Nhu luôn cho rằng mỗi miếng sô cô la đều có vị ngọt ngào.
Ngay cả khi mắc một căn bệnh nghiêm trọng như vậy, Tiêu Nhu vẫn cảm thấy sự may mắn của mình thật khó tin.
Nguồn thận phù hợp, cũng như hàng trăm ngàn chi phí y tế bao gồm cả điều trị thải ghép tốn kém sau đó, tập đoàn Cẩm Tú hoàn toàn gánh hết.
Với tình trạng được cải thiện của mình, Tiêu Nhu đã thoát khỏi cánh cổng địa ngục ngày càng trân trọng và yêu cuộc sống hơn.
Nàng mở một tiệm hoa.
Cửa hàng chủ yếu kinh doanh hoa tươi. Việc bỏ ra vài đô la, thậm chí cả chục đô la để mua một cành hoa trong thời buổi này là một hành động hoang phí lộ liễu trong quan niệm tiêu dùng của hầu hết mọi người ở Thiên Đô.
Nhưng Tiêu Nhu không quan tâm nàng có kiếm được tiền hay không. Nàng cảm thấy có thể trang trải chi phí trong nhà là đủ rồi. Nàng thích cảm giác được bao quanh bởi những bông hoa, nó khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng công việc kinh doanh không tệ như nàng nghĩ. Hoạt động của tập đoàn Cẩm Tú trên cơ bản đã quan tâm đến việc kinh doanh của nữ hài. Cộng thêm mỗi ngày đều được ngửi mùi thơm ngát của hoa, nụ cười của nữ nhân càng lúc càng tươi tắn.
Nhưng nụ cười tươi tắn của nàng đột nhiên ngừng lại vào lúc này.
“Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao không?”
Như thường lệ, nữ nhân bước vào văn phòng của trưởng khoa Lương phụ trách bệnh tình của mình nhưng kết quả lại hoàn toàn khác với ngày thường.
Đối phương đưa ra yêu cầu nàng phải chi trả khoản phí bốn mươi ba nghìn tệ, bao gồm phí tổn của nữ nhân cho phần còn lại của năm nay.
“Quỹ Ái Tâm của tập đoàn Cẩm Tú đã thông báo cho bệnh viện, Tiêu nữ sĩ, tư cách của ngươi không còn phù hợp với điều kiện nhận tài trợ của bọn hắn. Cho nên tập đoàn Cẩm Tú sẽ không phụ trách chi phí chữa bệnh của ngươi nữa.”
Nhìn thấy biểu hiện vẫn bình tĩnh của Tiêu Nhu, bác sĩ Lương thở dài: “Cho nên, bắt đầu từ ngày hôm nay ngươi sẽ phải chi trả phí tổn.”
Tiêu Nhu chưa từng nhìn thấy sự hiểm ác của xã hội, cho nên nàng không biết việc tập đoàn Cẩm Tú ngừng hỗ trợ tiền chữa trị cho mình là vì cái gì. Nàng vẫn ngây thơ hỏi bác sĩ Lương: “Ta không phù hợp với điều kiện gì? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”
Khi nữ nhân đang nói chuyện, máy nhắn tin của nàng vang lên.
Nữ nhân mỉm cười ngượng ngùng với bác sĩ rồi mở ra xem.
“Bà chủ, ta nhìn thấy xe của tập đoàn Cẩm Tú mua hoa tươi dùng cho cuộc họp lần này ở cửa hàng hoa Phú Nhiêu. Ngươi mau quay về đi.”
Đọc nội dung trên máy nhắn tin xong, biểu hiện của Tiêu Nhu rốt cuộc có chút bối rối.
Vừa rồi sở dĩ nàng bình tĩnh như vậy là vì nàng cho rằng mình còn thu nhập của cửa hàng hoa. Dù sao thời điểm tốn kém nhất cũng đã qua, nhưng bây giờ…
Hộp sô cô la hôm nay có vẻ đắng.
Ngay trước khi nữ nhân đặt máy nhắn tin xuống, một tin nhắn khác đã được gửi đến.
“Nhu, ngươi còn ở đó không? Mau gọi điện thoại về.”
Nhìn vào số điện thoại nhà mẹ chồng, nữ nhân theo trực giác mượn điện thoại của phòng khám bác sĩ Lương gọi về.
“Ngươi có đi cùng Trường Thịnh không?”
Vừa bắt máy, mẹ chồng đã khóc nức nở: “Vừa rồi ba của ngươi bị bảo vệ nhà máy bắt đưa đến cảnh sát, nói hắn tham ô nguyên vật liệu, còn làm giả sổ sách…”
Tin tức xấu kéo nhau đến khiến Tiêu Nhu cảm thấy choáng váng. Sau khi cố gắng an ủi mẹ chồng, rốt cuộc nàng không còn chống đỡ được nữa, loạng choạng ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ngươi gọi điện thoại cho cảnh sát Tô đi.”
Bác sĩ Lương rót cho nữ nhân một ly nước, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Sức khỏe của ngươi không thể chịu được sự kích thích. Ngươi nên để hắn xử lý.”
Bác sĩ Lương không nói nhiều, trong mắt có chút thương hại. Tiêu Nhu ngày thường nho nhã lịch sự, ngày tết cũng thường hay mang quà đến tặng cho mình, điều này ít nhiều khiến hắn có chút mềm lòng.
“Cởi chuông phải do người buộc chuông.”
Khi nữ nhân thất thểu bước ra cửa, bác sĩ Lương không nhịn được nói một câu Tiêu Nhu nghe không hiểu: “Không ai trên thế giới này cho đi vô điều kiện.”