Trước giờ Tô Trường Thịnh làm việc sẽ không nghe điện thoại.
Vì lý do an ninh và bảo mật, ngay cả ba mẹ cũng không biết số điện thoại cơ quan của hắn.
Nhưng vì lý do sức khỏe của vợ, Tô Trường Thịnh đã nói số điện thoại cho Tiêu Nhu biết. Tuy nhiên, nam nhân đã nghiêm túc dặn dò vợ của mình: “Trừ phi là chuyện lớn, nếu không ngươi tuyệt đối đừng gọi vào số này khi ta đang làm việc…”
Chính vì vậy, khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc của cửa hàng hoa trên điện thoại di động, tim của Tô Trường Thịnh nhảy loạn xạ.
Điện thoại vừa kết nối, nghe thấy giọng điệu run rẩy của vợ, sắc mặt của Tô Trường Thịnh bỗng trở nên trắng bệch.
Giết một con rồng đòi hỏi đủ can đảm.
Nhưng dũng khí chỉ có khi ngươi thực sự đối mặt với sự thật đủ tàn khốc, ngươi mới biết mình có thể gánh chịu hậu quả tương ứng hay không.
“Ta sẽ xử lý tốt, ngươi đừng quá lo lắng.”
Tô Trường Thịnh nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng lo lắng chuyện của ba, trong nhà không phải còn có chút tiền sao, đi khám bệnh trước đi.”
Sau khi trấn an vợ xong, Tô Trường Thịnh cúp điện thoại, quay người nhìn về phía Tiểu Hắc, biểu hiện hung ác như muốn cắn người: “Là ngươi sao?”
Phải nói rằng Tô Trường Thịnh là một cảnh sát đủ ưu tú. Cho dù trong lòng hắn đang loạn cào cào, hắn vẫn lập tức phân tích ra được bản chất của sự việc.
Tô Bình Nam đáng sợ kia đã biết được hành động của hắn.
Một loạt hành động chẳng qua là đòn phản kích của đối phương, nhưng Tô Trường Thịnh biết rất rõ người biết chuyện hắn đang điều tra tập đoàn Cẩm Tú ngoại trừ người mà hắn tin tưởng nhất thì không còn người thứ hai.
“Ta chỉ lấy lại những thứ vốn thuộc về ta.”
Tiểu Hắc mất đi sự tôn trọng thường ngày, vẻ mặt hung dữ: “Ta chỉ làm muộn hơn ngươi có một năm rưỡi. Mỗi lần có việc ta đều xông lên phía trước. Nhưng lần nào ghi công cũng đều là của ngươi, có công bằng không?”
“Ta viết trên báo cáo rất rõ ràng, ta không hề tham ô công lao nào của ngươi cả.”
Tô Trường Thịnh có chút không dám nhìn Tiểu Hắc đột nhiên xa lạ.
“Những công lao đó đủ cho ngươi lên được vị trí này? Hay đủ cho ngươi mua được một căn nhà ở Thiên Đô?”
Tiểu Hắc lạnh lùng phun một ngụm nước bọt: “Ngươi trở thành đội trưởng là nhờ có người đứng đằng sau giúp đỡ. Ngươi muốn thông qua một số tên tội phạm truy nã kia mà đoạn cầu qua sông thì mặc ngươi, nhưng đừng kéo ta vào.”
Biểu hiện của Tiểu Hắc trở nên phức tạp: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới cho dù ngươi đoán không sai, vậy ta được cái gì chứ? Ta nói cho ngươi biết một điều nữa, không phải chỉ có một mình ngươi nhận được ân tình đâu.”
Hai người đều im lặng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng chết chóc trong gian phòng.
Tiếng gõ cửa khiến hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Trường Thịnh thận trọng đặt tay lên khẩu súng bên hông.
“Đội trưởng, ngươi đừng căng thẳng.”
Tiểu Hắc chẳng những không sợ hành động của Tô Trường Thịnh, ngược lại còn nhẹ nhàng giang hai tay ra: “Nếu muốn ngươi biến mất, bọn hắn sẽ không đợi đến bây giờ.”
“Mở cửa đi.”
Tô Trường Thịnh biết tình cảnh hiện tại của mình là gì. Hắn nheo mắt nhìn Tiểu Hắc: “Ta không tin bất cứ lời nói nào của ngươi nữa.”
Tiểu Hắc lắc đầu, mắt nhìn thoáng qua đối phương rồi mới bước lên mở cửa.
Trang phục của người ở cửa rất quen thuộc với Tô Trường Thịnh.
Tất cả bọn hắn đều mặc vest đen, nhưng những con rồng vàng ba móng trên đường viền cổ áo của bọn hắn cho thấy địa vị của những vị khách này.
Ngay bên ngoài gian phòng mà Tô Trường Thịnh thuê, Lục Viễn cùng với Đỗ Thạch và Đỗ Cửu xuất hiện.
“Ta không muốn quấy rầy công việc của các ngươi nhưng ta có lý do chính đáng.”
Lục Viễn không hề tức giận với hành động sờ súng của Tô Trường Thịnh. Hắn ung dung đưa chìa khóa trong tay ra: “Ta nói cho các ngươi biết một bí mật. Ba năm trước, ta đã là chủ của căn nhà này.”
Lục Viễn bước vào nhìn đồ đạc trong nhà như chủ nhân, sau đó đi đến ban công nhìn về hướng bãi đậu xe tầng hầm của tòa nhà Cẩm Tú. Lúc này hắn mới mỉm cười ngừng lại.
Ánh mắt của Tô Trường Thịnh vẫn luôn dõi theo bước chân của Lục Viễn. Hắn đã từng quen biết người được gọi là đại quản gia của Cẩm Tú. Lúc đó, nụ cười của đối phương mang đến cho hắn cảm giác không tệ. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên hiểu được vì sao mọi người lại sợ đối phương đến vậy.
Cảm giác áp bách.
Từ lúc bước vào cửa, đám người Lục Viễn đã mang đến cho hắn áp lực giống như đối mặt với một con mãnh thú.
Lục Viễn dùng nụ cười chế nhạo nhìn Tô Trường Thịnh, ánh mắt đầy thâm ý.
Lục Viễn thật sự không lừa Tô Trường Thịnh.
Chủ của căn nhà này đích thật là hắn. Không chỉ căn nhà này, mà những căn nhà trống có tầm nhìn đẹp nhất đều đứng tên Cẩm Tú. Sau sự việc của Mộ Dung Thanh Thanh, Tô Bình Nam với kinh nghiệm giang hồ phong phú đã mua những ngôi nhà ở một số điểm có tầm quan sát tốt nhất xung quanh. Tuy nhiên, thông tin tập đoàn Cẩm Tú là chủ nhà được giấu rất kỹ, không tiết lộ ra bên ngoài.
Một vài căn nhà được rao cho thuê quanh năm nhưng giá cao hơn thị trường một chút, đây là cách tốt nhất để sàng lọc những kẻ có động cơ thầm kín.
Cho nên, dù Tiểu Hắc không mật báo, hành động của Tô Trường Thịnh mấy ngày qua cũng đã bại lộ trong tầm mắt của tập đoàn Cẩm Tú.
“Giám đốc Lục lúc nào cũng bận rộn. Bây giờ đến đây không phải để vừa nói chuyện phiếm vừa kiểm tra nhà chứ?”
Lục Viễn cùng Đỗ Cửu ngày thường đều rất bận rộn, những người này xuất hiện ở trước mặt hắn khiến cho Tô Trường Thịnh không hề có cảm giác may mắn. Lục Viễn giơ đồng hồ lên nhìn: “Đã đến giờ này rồi, hẳn cảnh sát Tô đã nhận được điện thoại.”
Tô Trường Thịnh gật đầu.
“Không có gì muốn nói sao?”
Lục Viễn tiếp tục hỏi.
“Không có, nhưng ta không hối hận.”
Dù sao trong lòng hắn vẫn có điểm mấu chốt của mình. Hơn nữa, lúc này có cầu xin tha thứ cũng không có ý nghĩa bao nhiêu.
“Nhưng có người muốn nói vài câu với ngươi, ăn một bữa cơm.”
Lục Viễn ra hiệu mời. Đỗ Cửu và Đỗ Thạch cũng nhường đường.
“Không ai có thể một tay che trời, trên đời này luôn có công lý.”
Biểu hiện của Tô Trường Thịnh rất kiên quyết, cất bước tiến lên.