Nơi dùng cơm nằm ở sảnh số 1 của Cẩm Tú Sơn Trang.
Từ lúc Cố Thanh Vân tiếp quản lại sơn trang nghỉ dưỡng này, nó đã không còn bán ra bên ngoài nữa. Tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng khổng lồ, nó nghiễm nhiên trở thành nơi tiếp khách cho Cẩm Tú.
Bởi vì nó nằm ở khu vực vắng vẻ, cho nên hai năm qua sơn trang đã được xây dựng lại không ít. Với bán kính mười dặm, Tô Bình Nam xứng đáng là vua của khu vực này.
Tô Trường Thịnh chờ Tô Bình Nam mười phút, hắn mới cùng với một số hán tử bước vào.
“Thức ăn không tệ, rượu càng ngon hơn. Nhưng so với Lafite lần đầu tiên gặp mặt, hương vị vẫn còn kém hơn một chút.”
Biểu hiện của Tô Trường Thịnh vẫn rất thoải mái. Trong khoảng thời gian chờ Tô Bình Nam, hắn đã uống hai ly rượu, thậm chí còn động đũa trước.
“Thích thì tốt rồi.”
Tô Bình Nam mỉm cười, nhìn ra không vui buồn gì cả. Sau khi hắn ngồi xuống, hắn thậm chí còn rót cho Tô Trường Thịnh một ly rượu.
“Đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta. Ta cho rằng chúng ta có thể làm bạn, không ngờ ngươi vẫn không qua được cửa ải của mình.”
Tô Bình Nam đặt ly rượu xuống, lên tiếng: “Lafite là cho bạn bè uống, cho nên hôm nay ngươi chỉ có thể uống cái này.”
“Tốc độ của ngươi đúng là nhanh. Ta có thể hiểu việc vợ của ta bị ngưng thuốc, nhưng vì sao ba của ta lại bị bắt?”
Ánh mắt của Tô Trường Thịnh trở nên sắc bén: “Làm như vậy có phải hơi quá đáng, không phù hợp với sự rộng lượng của Tô tổng hay không?”
“Mạng của vợ ngươi là do ta cứu. Cho nên mạng của nàng là của ta.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời: “Tại sao ngươi không đề cập đến lời hứa của ngươi với ta trong lần gặp đầu tiên?”
Tô Trường Thịnh im lặng. Đối mặt với người có dã tâm đến đáng sợ như vậy, trong lòng hắn cực kỳ phức tạp.
“Ta là người quyết định, mà người quyết định thì phải vô tư. Ta chỉ cần kết quả của những việc nhỏ, cho nên ta không biết quá nhiều về chuyện ba của ngươi.”
Tô Bình Nam không che giấu sự cuồng vọng của mình: “Nhưng ta có thể đảm bảo một việc, ba của ngươi không hề bị oan, bởi vì hắn cũng là người.”
Nụ cười của nam nhân rất đáng sợ: “Là người thì sẽ có thất tình lục dục, sẽ tham.”
“Ngươi có biết vì sao ta gặp ngươi không?”
Tô Bình Nam mỉm cười duỗi ngón tay thứ nhất: “Thứ nhất, ngươi là sản phẩm đầu tư thất bại đầu tiên của ta trong nhiều năm.”
“Thứ hai, bởi vì ngươi đã viết một câu trên cuốn sổ ở ngăn kéo thứ ba trong phòng làm việc.”
Tô Bình Nam nói rất bình thản nhưng đối với Tô Trường Thịnh lại như sấm bên tai.
Hắn có một cuốn sổ, một cuốn sổ mà ngay cả vợ của hắn cũng không biết. Nội dung trong đó không nhiều, nhưng nó là con đường xác thực nhất trong lòng hắn.
Cuốn nhật ký không được viết cho người khác đọc, vì vậy hắn đã cất nó ở góc trong cùng của phòng làm việc.
Phòng làm việc của hắn ở đâu?
Từ điểm này mà nói, quyền lực của Tô Bình Nam ở Thiên Đô không còn gọi là đáng sợ, mà là ớn lạnh!
“Câu nào?”
Tô Trường Thịnh nghiến răng hỏi.
“Lý tưởng và lương tâm sẽ không bao giờ mất đi trong ta, không vì tiền, không vì quyền lực.”
Nam nhân chậm rãi nói, sau đó nâng ly: “Ta mời ngươi.”
“Câu nói này được ghi trong sổ là bảy trăm ba mươi mốt ngày trước. Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là sau lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta.”
Tô Bình Nam lắc lư ly rượu đỏ trong tay, nhẹ nhàng nhấp một miếng rồi đặt xuống, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
“Đúng.”
Tô Trường Thịnh gật đầu. Hắn không so đo sự mạnh mẽ của đối phương, đồng thời hoài nghi trong lòng cũng đã có đáp án. Bây giờ hắn chỉ hiếu kỳ không biết đối phương sẽ làm như thế nào?
Giết hắn?
Tô Trường Thịnh cảm thấy hẳn là không. Dù sao thân phận của hắn còn đó. Nhân vật cường thế như này sẽ không làm mấy chuyện lưu lại phiền phức như vậy.
Điều này hắn có thể xác định.
Đã nhiều năm như thế, tập đoàn Cẩm Tú làm việc lưu lại dấu vết quá ít. Ít đến mức người biết rõ nội tình cảm thấy sợ hãi.
“Nét mặt của ngươi nói cho ta biết ngươi đang đoán ta sẽ xử lý ngươi như thế nào, đúng không?”
Tô Bình Nam xoay bàn ăn, cố tình chuyển mấy món mình thích đến trước mặt Tô Trường Thịnh: “Nếm thử đi, mùi vị không tệ.”
“Hành động này của ngươi là mèo vờn chuột?”
Tô Trường Thịnh không hề động đũa, nhưng ánh mắt càng lúc càng nghi hoặc.
“Ta muốn biết đáp án vấn đề thứ hai.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nhưng chúng ta cần thời gian để chờ đợi một số thứ, chúng ta cũng có thể ăn một chút gì đó trong khoảng thời gian này. Ngươi cũng biết đấy, ta rất ít khi mời người khác ăn cơm.”
Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao.
Sự việc đã phát triển đến bước này, Tô Trường Thịnh buông xuống mọi thứ. Hắn chủ động mở miệng: “Tô tổng, ngươi có ơn với ta, ta rất cảm ơn ngươi điều này. Nhưng thế giới này cần công bằng và chính nghĩa. Ta và ngươi cũng chẳng có bất kỳ ân oán cá nhân nào.”
“Ta hiểu chủ nghĩa lý tưởng của ngươi.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn không thay đổi: “Nhưng dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ gì, ngươi lại chủ động nhận định ta là người đứng đằng sau. Đây là đạo lý gì?”
Tô Trường Thịnh do dự một chút rồi trả lời: “Ta muốn xứng với bộ quần áo này. Hơn nữa ta tin vào phân tích của mình.”
“Nói rất hay.”
Mặt Tô Bình Nam không chút biểu cảm vỗ tay một cái: “Ta thật sự con mẹ nó chịu phục cái đạo lý đó. Bởi vì ta cho ngươi một vị trí và một cuộc sống khiến người khác phải ghen tỵ. Kết quả chỉ vì mấy tên tội phạm đã từng giết người mà ngươi điều tra ta.”
Nam nhân hiếm khi chửi thề.