Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1919 - Chương 1919. Băm Con Sói Cho Chó Ăn

Chương 1919. Băm con sói cho chó ăn
Chương 1919. Băm con sói cho chó ăn

Cửa phòng bao được gõ vang. Vương Khải cùng với một nam nhân hói đầu bước vào.

Tô Trường Thịnh biết nam nhân này, là kế toán cơ quan ba của hắn làm việc, hình như họ Lưu, ngày thường tỏ ra rất thận trọng.

“Có mang đồ đến không?”

Tô Bình Nam nhìn thoáng qua kế toán Lưu, khách sáo đứng dậy gật đầu: “Lần này làm phiền Lưu thúc rồi.”

Kế toán Lưu hơi sợ hãi, khoát tay nói: “Tô tổng quá khách sáo rồi. Cẩm Tú giúp ta nhiều lần như vậy, đương nhiên ta nên làm mà.”

Kế toán Lưu cũng không nhiều lời, để lại một bản tài liệu rồi cúi đầu khom lưng lui ra. Gian phòng rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Hai năm qua, ba của ngươi tham ô tổng cộng 18.000 nhân dân tệ. Chứng cứ số tiền đó đều ở đây. Nếu ngươi đốt nó, ta cam đoan không có chứng cứ chứng minh ba của ngươi tội tham ô.”

Vương Khải cúi người xuống rỉ tai vài câu với Tô Bình Nam. Tô Bình Nam chỉ tay vào bản tài liệu đằng trước, ung dung nói: “Nhưng nếu tài liệu này bị tổ điều tra lấy được, ta cam đoan mức phạt dành cho ba của ngươi rất nặng. Tuổi tác ba của ngươi không còn trẻ nữa.”

Giết người tru tâm.

Trong căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tô Bình Nam nhìn Tô Trường Thịnh sắc mặt tái nhợt, tiếp tục nện thêm một cú.

“Đã bao lâu rồi ngươi không quan tâm đến tình trạng thể chất thực sự của vợ mình. Thật ra tình huống sau khi phẫu thuật của nàng không tốt. Nàng có thể duy trì tình trạng tốt như vậy là nhờ một loại thuốc ngoại đặc biệt tên là ATK.”

Tô Bình Nam nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi không biết thuốc đào thải ATK thiếu hụt đến mức nào, tất cả các bệnh viện ở Thiên Nam số lượng cũng chỉ có hai con số. Ngoại trừ vợ của ngươi, những người sử dụng khác đều có thân phận cao quý.”

“Vợ của Vương tổng Hồng Hưng cũng đang dùng loại thuốc này. Loại thuốc hắn dùng là loại rẻ tiền nhất, nhưng cũng gần 30 triệu.”

Tô Bình Nam nói ra đáp án: “Ta đảm bảo nếu tập đoàn Cẩm Tú không ra mặt, ngươi không mua được loại thuốc tương tự với giá gấp mười lần.”

Cơ thể Tô Trường Thịnh lung lay.

“Làm sao chọn, tự ngươi quyết định.”

Tô Bình Nam lặp lại câu nói mà Tô Trường Thịnh đã viết trong quyển nhật ký của mình.

“Lý tưởng và lương tâm sẽ không chết vì quyền lực hay tiền bạc, nhưng ta muốn biết nếu nó gặp phải tình yêu và tình thân thì sẽ như thế nào.”

“Ngươi không phải người.”

Sắc mặt Tô Trường Thịnh trắng bệch đến dọa người. Hắn đứng dậy, chỉ vào mặt Tô Bình Nam mắng mỏ: “Tại sao ngươi lại có thể hèn hạ như vậy?”

“Hèn hạ?”

Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự khinh thường: “Ba của ngươi tham ô 18.000 tệ. Tiền thay thận cho vợ ngươi, bao gồm hạn ngạch thuốc đặc trị đều do tập đoàn Cẩm Tú gánh vác, ta hèn hạ ở chỗ nào?”

Tô Trường Thịnh yên lặng.

“Ta ở đây để công bố cho ngươi biết bản chất của thế giới này.”

Tô Bình Nam đốt điếu xì gà: “Tất cả đạo đức đều là vẻ ngoài, tất cả những thứ mà người bình thường cho rằng long trời lở đất chẳng qua là ý chí của kẻ mạnh.”

Nam nhân châm thuốc cho Tô Trường Thịnh bằng điếu xì gà đỏ đang cháy, giọng điệu ngày càng trở nên thâm độc.

“Không có gan tự rút gân lột da thì đừng nói đến lý tưởng và lương tri. Ta nói hai chuyện. Thứ nhất, nhà cục trưởng Vương có hai nhân viên bảo vệ và ba thư ký cùng nhau trượt chân rơi xuống nước mà chết, ngươi có tin không?”

“Thứ hai, đội xe của Vân lão nhị tỉnh Nguyên bị xe lửa húc chết, tại sao ngươi không phát huy lương tri của mình để không cảm thấy có lỗi với bộ quần áo mà ngươi đang mặc?”

Tô Bình Nam hỏi tiếp.

“Những sự việc này cách ta quá xa.”

Tô Trường Thịnh thất thần trả lời: “Ta không thể chỉ dựa vào những nghi ngờ và những điều có vẻ không hợp lý để làm việc. Huống chi những việc này không xảy ra trong khu quản hạt của ta.”

“Như vậy ngươi có bằng chứng gì để điều tra ta? Chẳng lẽ chỉ là hoài nghi vô cớ sao? Tòa nhà Cẩm Tú, bao gồm Tô Bình Nam ta đều nằm trong phạm vi quản lý của ngươi?”

Tô Bình Nam bật cười: “Chỉ vì ta giúp ngươi, cho nên ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt?”

“Ta sẽ cho ngươi một đáp án.”

Tô Trường Thịnh loạng choạng đứng dậy, mọi thứ trong lòng đều bị nam nhân như ác ma này phá hủy.

“Nam ca, ngươi nói xem hắn sẽ chọn như thế nào?”

Nhìn theo bóng lưng thất thểu ôm tài liệu của Tô Trường Thịnh, Lục Viễn hiếu kỳ hỏi.

“Làm sao chọn không quan trọng.”

Tô Bình Nam thở ra làn khói lam nhạt: “Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường hắn đều có hết. Chẳng thành chuyện lớn gì đâu.”

Nam nhân vỗ vai Lục Viễn: “Khi ta còn bé, ta đã gặp Đông Quách tiên sinh. Lúc đó, ta đã suy nghĩ nếu ta là Đông Quách tiên sinh sẽ như thế nào?”

“Sẽ như thế nào?”

Lục Viễn hỏi.

“Ta sẽ băm con sói cho chó ăn.”

Tô Bình Nam dập tắt điếu xì gà vừa mới châm: “Mùi vị không ổn, cho dù đồ vật có tốt đến cỡ nào cũng không cần tiếc.”

Cô độc, bất lực, thậm chí là tuyệt vọng, đến mức Tô Trường Thịnh nhìn thấy cảnh sắc trước mặt mình chỉ toàn một màu u ám.

Khi Tô Trường Thịnh thất thểu bước ra khỏi sơn trang, hắn không biết trong căn phòng bên cạnh hắn, những kẻ tình nghi mà hắn đang tìm kiếm đang ở đó.

“Không có can đảm tự rút gân lột ra thì đừng nói đến can đảm giết rồng.”

Sau khi lên xe buýt, nam nhân vẫn lẩm bẩm câu nói của Tô Bình Nam.

Đúng vậy, không ai muốn thừa nhận mình bình thường.

Con người thường không hiểu rõ mình rốt cuộc là người như thế nào nếu bọn hắn không bước chân vào tuyệt cảnh, cho dù bọn hắn là nhà thông thái đi chăng nữa.

Hết chương 1919.
Bình Luận (0)
Comment