“Nhị ca, biệt danh này chỉ là trò đùa mà thôi.”
Khi không có ai, Tô Văn Văn là một trong số ít người có thể gọi Tô Bình Nam là nhị ca.
“Tất cả lực lượng liên quan đến phương diện này của tập đoàn, ví dụ như Cảng thành, xứ sở kim chi, thậm chí là Philipine đều sẽ được chỉnh hợp để phục vụ cho công ty Viễn Dương quốc tế dựa trên mạng lưới có sẵn của Viễn Hoa.”
Lời nói của Tô Bình Nam không hề che giấu sự điên cuồng của hắn: “Nhị Long Vương nghe nhỏ quá. Cái tên Nam Hải Long Vương nghe không tệ. Ngươi hoàn toàn có thể tranh đoạt với người khác.”
Mục đích của Tô Văn Văn lần này đến đây quá rõ ràng.
Viễn Dương quốc tế Cẩm Tú là ưu tiên hàng đầu trong quá trình mở rộng của tập đoàn Cẩm Tú trong giai đoạn này. Tất cả các nguồn lực của tập đoàn đều dùng để phục vụ cho Viễn Dương quốc tế Cẩm Tú.
Sau khi nuốt chửng Lotte, tập đoàn Kim Môn có quy mô lớn về bến cảng biển và hậu cần, tất cả những thứ này sẽ phục vụ Viễn Dương quốc tế Cẩm Tú thông qua các phương tiện phức tạp, cồng kềnh nhưng bí mật.
“Dịch vụ hậu cần của Jeju, Busan, Incheon và Daegu, bao gồm cả hoạt động kinh doanh cảng, sẽ được thoái vốn và sáp nhập vào Viễn Dương quốc tế Cẩm Tú.”
Đinh Thanh chủ trì cuộc họp. Những lời nói của hắn không hề gây nên bất kỳ sóng gió nào. Gương mặt Tô Văn Văn không chút biểu cảm nhìn thần thái của tất cả mọi người, không nói một lời.
Cái đầu trọc khiến nam nhân trong bộ vest thiếu hơi thở hào hoa phong nhã nhưng thêm sự mạnh mẽ.
Đương nhiên, tập đoàn Kim Môn là loại hình công ty gì thì không cần phải nói. Bọn hắn sẽ không xuất phát từ góc độ doanh nhân thuần túy vì sự xuất hiện của Tô Văn Văn.
Có thể nói, vẻ ngoài này làm cho hắn được rất nhiều người ưa thích. Thế giới kỳ quái như vậy đấy!
Sau khi Đinh Thanh phát biểu xong, Tô Văn Văn tiếp lời.
Tô Văn Văn bắt chước dáng vẻ của Tô Bình Nam, gõ bàn một cái rồi mới nói: “Tô tổng cho rằng tài sản lớn nhất của Lotte là cơ chế đào tạo nhân tài của bọn hắn. Việc thoái vốn khỏi các doanh nghiệp hậu cần này không phải là điều xấu đối với Kim Môn, bước tiếp theo của Kim Môn là mở rộng phát triển các cửa hàng bách hóa Kim Môn, hóa dầu, bất động sản và du lịch.”
Dứt lời, Tô Văn Văn nhìn lướt qua Đinh Thanh và Quách Quang Diệu: “Lần này, ngoại trừ một số vấn đề tổ chức, Tô tổng còn có một số lời muốn nhờ ta truyền đạt lại cho các vị đang ngồi ở đây.”
Hai chữ Tô tổng vừa thốt lên, tất cả mọi người lập tức ngồi thẳng lưng.
“Những bước tiến của các ngươi trong việc mua lại KP Chemicals là quá nhỏ. Chúng ta là tài phiệt, không cần phải quá nhẹ nhàng, nhã nhặn và tiết kiệm.”
Giọng điệu của Tô Văn Văn bình tĩnh nhưng nội dung tiếp theo lại sắc bén như đao: “Mọi người đều có xuất thân giống nhau, nhưng bọn hắn cho rằng chúng ta là loại chân lấm tay bùn, vậy chúng ta hãy thể hiện sự tàn nhẫn thuộc về chân lấm tay bùn đi.”
Sự sụp đổ của Daewoo và Lotte kéo theo sự trỗi dậy của nhiều startup tại xứ sở kim chi. Startup là gì?
Đó chính là tổ chức còn thiếu nền tảng và sự công nhận của tư bản xã hội chủ đạo. Vì vậy, trong số năm tài phiệt lớn được giới truyền thông coi trọng, tập đoàn Kim Môn bị nhiều người cho là không đủ nền tảng.
Gần đây, vì khủng hoảng tài chính, KP Chemicals với tiềm năng to lớn đã sụp đổ.
Mọi người đều biết rằng sự sụp đổ của KP Chemicals không phải do chiến tranh. Công nghệ hóa dầu của công ty này không ai sánh kịp, chỉ cần cho nó đủ thời gian và vốn, công ty sẽ phục hồi trong thời gian ngắn.
Không có ai là đồ ngốc.
Chiếc bánh lớn này đã thu hút những kẻ háu ăn. Kim Môn cũng vào trận.
Tuy nhiên, trong nhiều lần đàm phán, một số tài phiệt uy tín lâu năm khác đã tỏ ra vô cùng thù địch với Kim Môn.
Ưu tiên hàng đầu của tập đoàn là từ từ tiêu hóa quá nhiều vốn mà Lotte để lại. Việc cấp bách của đám người Đinh Thanh và Quách Quang Diệu bây giờ cũng là vì điều đó. Chính vì thế, tập đoàn Kim Môn có vẻ hơi nhẫn nhịn và sức tấn công của nó không quá mạnh.
Nhưng rõ ràng điều này đã khơi dậy sự bất mãn của Tô Bình Nam đang nắm giữ tình hình chung.
“Chúng ta biết phải làm thế nào.”
Mặc dù Tô Bình Nam không phải lúc nào cũng ở xứ sở kim chi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng những người như Đinh Thanh. Khi Tô Văn Văn phê bình, các lãnh đạo cao tầng Kim Môn lập tức đứng dậy khom người.
Đinh Thanh lạnh lùng lên tiếng. Vết sẹo trên mặt nam nhân càng khiến hắn hung tàn hơn: “Chúng ta sẽ không đánh mất bản năng mà Kim Môn dựa vào để sinh tồn. Ta sẽ đích thân phụ trách việc này.”
Tô Văn Văn mỉm cười, khách sáo đứng dậy bảo mọi người ngồi xuống. Hắn biết rất rõ thái độ của những người này là dành cho Tô Bình Nam, hắn không thể khinh thường được.
“Mục đích của việc nắm lại nắm đấm là để đạt được sức mạnh. Kim Môn từ bỏ các tài sản như bến cảng hậu cần không phải là điều xấu. Trụ sở chính sẽ hỗ trợ toàn diện cho việc quốc tế hóa ngành du lịch và thực phẩm của Kim Môn dưới hình thức xúc tiến đầu tư.”
Tô Văn Văn ra hiệu cho thư ký phân phát tài liệu đã chuẩn bị xong: “Các vị, chúng ta là một thể, công ty càng mạnh thì chúng ta mới càng được hưởng thụ, đúng không nào?”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Hơn hai mươi năm trước, không ai ngờ rằng một cậu bé nước mắt nước mũi, ánh mắt sợ hãi đi theo sau lưng Tô Bình Nam là Tô Văn Văn lại có thể hùng hồn phát biểu trước một căn phòng toàn giới tinh hoa quốc tế như vậy, vô cùng có khí thế.
Tương tự, thầy Lý Hưng Vương sắp nghỉ hưu cũng không ngờ hắn sẽ gặp được học sinh ưu tú nhất của mình tại bãi tập sân trường giữa trưa nắng.