“Trường Thịnh?”
Ban đầu thầy Lý còn nghi ngờ mình nhìn sai người, nên không chắc chắn mở miệng. Trong trí nhớ của hắn, Tô Trường Thịnh luôn có vẻ mặt rạng rỡ, cùng sự kiêu ngạo và sự tự tin xuất phát từ trong xương tủy. Đây cũng là điều hắn đánh giá cao nhất ở cậu học trò này.
Hiện tại, sắc mặt nam nhân tái nhợt, môi khô khốc, dưới đất đầy tàn thuốc và mái tóc rối bời khiến Tô Trường Thịnh nhìn rất giống một kẻ thất bại.
“Thầy Lý?”
Tô Trường Thịnh nhận ra Lý Hưng Vượng mái tóc hoa râm. Hắn đứng dậy, khách sáo lên tiếng: “Ngươi còn chưa về hưu sao? Mấy năm nay ta bận quá nên không đến thăm ngươi được.”
Lý Hưng Vượng khoát tay nói: “Không sao, ta biết các ngươi đều trưởng thành. Ta nghe nói công việc của ngươi không tệ, là đội trưởng trẻ tuổi nhất.”
Tô Trường Thịnh cười khổ lắc đầu.
Nếu nói trước kia hắn còn đắc chí với thân phận này của mình, thì sau khi gặp Tô Bình Nam, hắn mới biết hết thảy của mình đều do ác ma tặng.
Căn nguyên của việc này chỉ là đối phương đầu tư cho các quân cờ để dùng thuận tay và hữu dụng hơn mà thôi.
“Trường Thịnh, ta không biết ngươi đang gặp chuyện gì, nhưng cuộc sống mà, làm sao không có va chạm được.”
Lý Hưng Vượng sắp về hưu, cả cuộc đời chỉ dành cho dạy học. Hắn nhìn dáng vẻ của Tô Trường Thịnh bây giờ, làm sao mà không hiểu học trò một thời kiêu hãnh này đã gặp phải những thăng trầm không thể vượt qua.
Hắn vỗ vai Tô Trường Thịnh: “Ngươi có nhớ trước khi tốt nghiệp mình đã nói gì không?”
Tô Trường Thịnh lắc đầu.
“Chịu đựng nỗi đau mà người khác không thể chịu đựng được. Tất cả những điều này là để gặt hái những gì người khác không thể.”
Lý Hưng Vượng nói tiếp: “Cuộc sống quá ngắn ngủi để chúng ta hài lòng với chính mình.”
Trong thoáng chốc, Tô Trường Thịnh như trở về mùa hè năm đó.
“Cảm ơn thầy Lý.”
Tô Trường Thịnh đứng dậy, ném hộp thuốc lá trống không vào thùng rác: “Có gì ta sẽ về thăm ngươi sau. Cảm ơn!”
Nam nhân sải bước rời đi, chỉ là bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
…
Hai mươi phút sau, Lục Viễn gõ cửa văn phòng của Tô Bình Nam.
“Tô Trường Thịnh đã đưa ra lựa chọn. Vừa rồi hắn đã mang tài liệu đến tổ điều tra.”
“Quân pháp bất vị thân?”
Tô Bình Nam dựa lưng vào ghế, mỉm cười đưa ra đánh giá: “Không phá thì không xây được. Cuối cùng hắn vẫn là một hán tử.”
“Làm việc đi.”
Nam nhân cụp mắt: “Giúp hắn mua loại thuốc mà vợ hắn cần. Nếu hắn đã dám bước ra một bước đó, ta sẽ chừa lại cho hắn nửa phần chỗ trống.”
Làm việc thì phải làm tuyệt. Đây là phong cách nhất quán của nam nhân. Qua nhiều năm như thế, phong cách này gần như đã khắc sâu vào máu của tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ.
Mười phần lưu lại nửa phần. Câu nói này phát ra từ miệng Tô Bình Nam cực kỳ hiếm thấy, cũng khiến cho Lục Viễn kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
Tô Bình Nam gật đầu xác nhận.
“Không nhất thiết phải đứng dưới ánh sáng mới là anh hùng. Một nửa phần thể diện này xem như ta kính một ly rượu cho người tử vì đạo.”
Đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau.
Tô Bình Nam sẽ không nương tay với Tô Trường Thịnh, nhưng thấy đối phương có can đảm phá rồi lại xây như thế, lần đầu tiên hắn muốn lưu lại chút thể diện cho đối phương.
Đừng khinh thường chút thể diện phát ra từ miệng của Tô Bình Nam. Một việc nhỏ không đáng kể trong mắt Tô Bình Nam nhưng người bình thường có lẽ cả một đời khó mà làm được.
…
Biến số mà một con bướm vỗ cánh thậm chí có khả năng gây nên một cơn sóng thần.
Nửa phần thể diện trong mắt Tô Bình Nam lại quyết định sống chết của hai người.
Lão Liễu mở một sạp hàng trái cây.
Từ sáng đến tối, khuôn mặt đầy thăng trầm bị sương gió bào mòn. Đừng coi thường những ông chủ nhỏ lập vựa trái cây ngày nay. Bọn hắn vất vả đấy, nhưng chỉ cần chịu khó làm là có thể kiếm được nhiều tiền.
Lão Liễu là một trong những người kiếm được rất nhiều tiền đó.
Ba trăm ngàn. Đây là thu nhập của quầy hàng của hắn trong vòng một năm qua. Thu nhập này vẫn có thể khiến cho đại đa số người bình thường mười hai mươi năm sau cũng phải ghen tị, huống chi là thời đại này. Tiền kiếm được nhiều nhưng vợ của hắn cũng vì thế mà ngã bệnh.
Vợ của hắn Lưu Hồng Mai và vợ của Tô Trường Thịnh Tiêu Nhu mắc cùng một chứng bệnh.
Lão Liễu gánh nổi tiền thay thận. Hắn cũng có thể chi trả cho việc điều trị đào thải sau phẫu thuật. Nhưng đừng quên, trên đời này có một số việc tiền cũng không giải quyết được. Ví dụ như việc điều trị sau phẫu thuật của Lưu Hồng Mai.
Bởi vì quả thận được ghép cho Lưu Hồng Mai có xu hướng đào thải. Tác dụng của thuốc đặc hiệu trong nước cũng không rõ ràng. Vì thế, thuốc đặc hiệu miễn dịch nhập khẩu ATK rất được ưa chuộng.
Loại thuốc đặc hiệu này rất đắt tiền, nhưng lão Liễu không lo lắng. Điều khiến hắn phát điên là loại thuốc này rất khó kiếm, hơn nữa số lượng còn có định mức.
Định mức, hai từ này đã muốn cái mạng già của lão Liễu.
Hắn xem như có chút tài sản, tiền cũng có thể bỏ ra được, nhưng trong trường hợp tiền cũng không xài được như thế này, nhìn thấy vợ ngày nào cũng đau đớn, hắn như muốn phát điên.
Người làm ăn nhỏ có sự khôn khéo của người làm ăn nhỏ.
Nếu ngươi không thể tìm được mối quan hệ với bên trên, thì hãy bắt đầu với bác sĩ chăm sóc và chiến đấu đến cùng.
Những phong bì, những món quà trong ngày lễ tết. Lão Liễu tặng quà cho đối phương còn chịu khó hơn con cái của đối phương. Mục đích chỉ có một, lấy được một nguồn cung cấp thuốc.
Thời gian không phụ người có lòng.
Sau khi điền vào vô số mẫu đơn và đánh vô số báo cáo, vợ của lão Liễu cuối cùng cũng được xếp vào danh sách mười thí nghiệm y tế lâm sàng.
Nói một cách dễ hiểu, tức là chỉ cần thuốc được tung ra ở Thiên Nam, thì Lưu Hồng Mai là người đầu tiên trong danh sách thử nghiệm.