Tin tức tốt rốt cuộc đã đến.
Mới một giờ trước, hắn nhận được điện thoại của bác sĩ phụ trách, nói đã lấy được một phần thuốc. Đầu dây bên kia giải thích rất rõ ràng, lần này nghe nói quỹ phúc lợi công cộng nào đó hủy bỏ tư cách tài trợ cho một bệnh nhân. Dựa theo trình tự, người được bổ sung vào sẽ là vợ của lão Liễu.
Bác sĩ điều trị nói chuyện qua điện thoại nhấn mạnh khó khăn, có thể nói là đầy khúc mắc, nhưng lão Liễu biết rất rõ mục đích của đối phương là gì.
Gói phong bì 10.000 tệ, lão Liễu và vợ vội vàng đến bệnh viện. Sau khi phong bì được đưa ra, hết thảy đều suôn sẻ.
Lần đầu tiên sau hơn một năm nhìn thấy giấc ngủ yên bình và nước da hồng hào của vợ, lão Liễu thở phào nhẹ nhõm.
“Ba năm đầu đào thải là phiền phức nhất, nhưng theo kết quả kiểm tra của bệnh nhân, rõ ràng tác dụng ức chế miễn dịch của loại thuốc đặc hiệu này rất tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn, kháng thể bạch huyết của vợ ngươi sẽ trở lại mức bình thường trong hai năm tới.”
Bác sĩ chăm sóc báo cho lão Liễu một tin vui.
Trong khi hắn đang ngây ngẩn cả người thì bác sĩ phụ trách nhận được điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, vị bác sĩ vừa rồi còn tươi cười lập tức xấu hổ.
“Lão Liễu, ngươi cầm lại cái này đi.”
Bác sĩ đặt lại phong bì mới vừa nhét trong ngăn kéo vào lại tay của lão Liễu.
“Không phải ta không giúp, chỉ sợ tháng sau ngươi lấy không nổi loại thuốc này rồi.”
Sự tàn khốc và nỗi đau của việc đột ngột mất đi hy vọng còn lớn hơn nhiều so với nỗi đau không bao giờ có được hy vọng.
Lão Liễu đỡ vợ về nhà, sau đó im lặng không nói.
Ông trời thật bất công. Vợ của hắn đã xếp hàng, mọi thứ đều được thực hiện theo quy định, nhưng đối phương sau khi từ bỏ lại đường hoàng chen ngang.
Đây không còn là chuyện không tuân theo quy tắc. Theo cách nhìn của lão Liễu, đối phương đang muốn giết vợ của hắn.
Tiêu Nhu là tên của người bệnh. Lão Liễu cũng đã hỏi thăm thân phận của nàng. Chồng của nữ nhân này là Tô Trường Thịnh, là đại đội trưởng của đội truy bắt tội phạm số hai ở khu vực trung tâm.
“Ta muốn đòi công bằng.”
Người lương thiện bị đẩy vào thế nóng vội mới là đáng sợ nhất. Sau khi cho vợ nghỉ ngơi xong, vẻ mặt của lão Liễu trở nên méo xệch.
…
Tô Trường Thịnh cũng không biết bên phía bệnh viện xảy ra chuyện gì. Bây giờ hắn đang lấy ra thông tin đủ để đưa ba của mình vào tù dưới con mắt kinh ngạc của mọi người trong đội kiểm tra.
“Cho ta gặp ba của ta một lần.”
Tô Trường Thịnh nói: “Ta muốn khuyên hắn, để hắn chủ động khai báo tranh thủ sự khoan hồng.”
“Được.”
Đồng nghiệp đương nhiên sẽ không quá nhẫn tâm. Nhưng ánh mắt đa số đồng nghiệp phụ trách vụ án nhìn Tô Trường Thịnh không phải thán phục hắn quân pháp bất vị thân mà là sợ hãi.
Nước trong quá ắt không có cá.
Một người dám ra tay với ba của mình như vậy, ai còn dám làm bạn, làm đồng nghiệp với hắn nữa?
Đối mặt với ánh mắt đầy thâm ý của đồng nghiệp, Tô Trường Thịnh vẫn thẫn thờ, đồng thời trong đầu hắn hiện lên từng câu từng chữ mà kẻ ác kia đã nói.
Rút gân lột da…
…
Tô Trường Thịnh không biết làm cách nào hắn bước ra khỏi đội điều tra. Sau khi nghe chuyện hắn đích thân gửi chứng cứ tố cáo mình, ba của hắn nhìn hắn như người xa lạ.
Không đánh chửi, không trách cứ.
Chỉ là lão nhân như già thêm mười tuổi. Khi Tô Trường Thịnh rời đi, Tô phụ đã nói một câu: “Số tiền này ta không hề tiêu một đồng nào hết. A Nhu có bệnh, ngươi lại không có đầu óc. Cho nên ta để lại hết cho ngươi.”
Bước chân Tô Trường Thịnh lảo đảo, không quay đầu lại.
Sau khi bước ra khỏi tổ điều tra, nam nhân đi bộ không có mục đích rất lâu, nhưng cuối cùng Tô Trường Thịnh không lựa chọn về nhà đối mặt với mẹ và Tiêu Nhu, mà quay về phòng làm việc của mình.
Hắn cần dùng công việc để làm tê liệt chính mình.
Đau khổ không thể khuất phục được chính mình, ta quyết không đầu hàng trước số phận. Đời người chỉ mấy chục năm, khó khăn đến đâu cũng phải chiến đấu để thoát ra.
Nam nhân có niềm kiêu hãnh của riêng mình và hiểu sứ mệnh của mình.
Con người không thể sống trong một mớ hỗn độn như vậy.
Ánh mắt Tô Trường Thịnh kiên định. Hắn bắt đầu viết báo cáo xin điều tra kỹ lưỡng bãi đậu xe tầng hầm tập đoàn Cẩm Tú.
“Theo phân tích về lộ trình biến mất của nghi phạm, chiếc xe van màu trắng có lộ trình khả nghi nhất.”
Trong lúc nam nhân đang viết mấy trăm chữ thì có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Tô Trường Thịnh ngừng viết. Nam nhân dùng quyển sách đè lên nội dung báo cáo rồi đứng dậy mở cửa.
“Đội trưởng Tô, ta cầu xin ngươi cứu vợ của ta, các ngươi hãy cho ta ba tháng…”
Cửa vừa mở ra, Tô Trường Thịnh còn chưa kịp phản ứng, lão Liễu bán trái cây đã quỳ xuống trước mặt Tô Trường Thịnh, vừa nhét vào tay hắn một phong bì dày cộp vừa không ngừng van xin.
“Đây là chút tấm lòng của ta.”
“Có chuyện gì thì…”
Nam nhân bối rối rút tay lại, hành động này khiến chiếc phong bì rơi xuống đất, tờ tiền màu xanh bên trong rơi vãi khắp mặt đất.
Nhìn tờ tiền mà mọi người đều thích, Tô Trường Thịnh cảm thấy chán ghét.
“Có gì thì ngươi cứ nói, đừng làm như vậy.”
Tô Trường Thịnh tức giận quát một tiếng. Nếu là trước đây, Tô Trường Thịnh có lẽ sẽ còn có kiên nhẫn dẫn dắt đối phương mở miệng tìm hiểu đầu đuôi sự tình.
Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn vốn đã rối bời. Ba của hắn vào tù vì tội tham nhũng, tất cả những chuyện này cộng lại khiến Tô Trường Thịnh trở nên dữ tợn: “Nếu ngươi còn không cất chúng, ta sẽ tố cáo ngươi đấy.”
Lão Liễu cả đời bán trái cây, trong ký ức của hắn không có mèo nào không ăn trộm. Cho nên, hắn không hiểu được tâm trạng hiện tại của Tô Trường Thịnh. Hắn đương nhiên còn cho rằng đối phương chỉ diễn kịch mà thôi.