“Đội trưởng Tô, ta đặc biệt chọn giờ nghỉ mới đến, cho nên không ai biết đâu.”
Lão Liễu vội vàng nhặt tờ tiền rơi trên mặt đất lên, cười nịnh nọt: “Ta đã hỏi bác sĩ rồi. Hắn nói hiệu quả trị liệu của vợ ngươi không tệ, có ngừng lại một khoảng thời gian cũng không có vấn đề gì quá lớn.”
Sau khi bỏ tiền trở lại phong bì, lão Liễu một lần nữa nhét vào trong tay Tô Trường Thịnh: “Yên tâm đi, đội trưởng Tô, ta hiểu đây là ân tình rất lớn, đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt...”
Bốp!
Trong lòng khó chịu, Tô Trường Thịnh không nhịn được tát cho đối phương một cái tát.
“Mau lấy tiền của ngươi rồi cút ra ngoài. Nếu không, ta nhất định sẽ bắt ngươi.”
Nam nhân tức giận nói.
Lão Liễu ngừng động tác nhét tiền, nụ cười trên mặt cũng thu lại, ánh mắt mở to nhìn Tô Trường Thịnh: “Ngươi nhất định phải bức chết vợ của ta sao?”
“Bệnh tâm thần, mau biến ra khỏi phòng làm việc của ta.”
Tô Trường Thịnh cảm thấy đầu óc của tên gia hỏa trước mặt giống như có bệnh. Hắn mở cửa: “Nếu ngươi còn không cút đi, ta sẽ chiếu theo khung hình phạt mà bắt ngươi.”
“Vợ của ta đã cứu mạng ta ba lần, chịu thiệt chịu khổ cùng với ta.”
Biểu hiện của lão Liễu giống như cười mà không phải cười, khóc cũng không phải khóc, cực kỳ quỷ dị: “Cũng bởi vì ngươi là đội trưởng, cho nên ngươi có thể chen ngang, muốn người khác chết đi.”
“Ra ngoài.”
Tô Trường Thịnh mệt mỏi khoát tay. Bây giờ trong lòng hắn, đối phương nghiễm nhiên là một tên bệnh thần kinh. Cho nên, hắn không muốn nói thêm câu nào.
“Là ngươi ép ta.”
Lão Liễu hét lên một tiếng lớn vang vọng khắp tòa nhà của trung đội số 2 ở khu vực trung tâm, sau đó xông về phía Tô Trường Thịnh không chút phòng bị.
Ánh sáng lóe lên…
…
Thiên Đô gần đây có vẻ như đang gặp rắc rối. Ông chủ Mạnh còn đang trong thời gian tại vị cuối cùng không nhịn được đập bàn.
Ban đầu, Nhậm Thiết Quân cho rằng mình có thể vượt qua được.
Dù sao tất cả các vụ án đều không chút tiến triển, như vậy tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Nhưng Kỳ Đồng Ủy liên tiếp phá mấy vụ án khiến cho hắn có chút đứng ngồi không yên.
Làm chuyện lớn không thể tiếc thân, càng không thể rắn chuột hai đầu. Cho nên, kế hoạch gặp mặt Tô Bình Nam mà hắn dày công thiết kế đã tan rã trong không vui.
Thế là ông chủ Nhậm đặt hy vọng phá vỡ cục diện của mình lên người trẻ tuổi thế lực bản địa Tô Trường Thịnh.
Tô Trường Thịnh là nước cờ mở ra cục diện của hắn.
Có năng lực, lại thuộc thế lực bản địa. Chỉ cần người trẻ tuổi này đạt chút thành tích trong các vụ án lớn, hắn sẽ không tiếc công sức nâng đỡ đối phương một phen.
Sự cám dỗ của quyền lực là vô tận, việc phân chia phe phái tuyệt đối không phải hy vọng xa vời. Điều này cũng là lý do tại sao hắn lại giao vị trí phó tổ trưởng cho Tô Trường Thịnh.
Nhưng trong lúc ông chủ Nhậm vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để nâng đỡ Tô Trường Thịnh, Tô Trường Thịnh đã chết.
Một vụ án lớn gây chấn động hệ thống cảnh sát.
Bởi vì Tô Trường Thịnh chết trong phòng làm việc của mình. Căn cứ biên bản báo cáo được chuyển đến, Tô Trường Thịnh trong quá trình tranh cãi với người khác đã bị một con dao đâm vào động mạch chủ, chảy máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Hung thủ là một ông chủ sạp hàng trái cây, không có bất kỳ tiền án tiền sự nào. Nguyên nhân của sự việc cũng rất rõ ràng, nghe nói vì định mức chữa bệnh gì đó mà dẫn đến tranh chấp, kết quả dưới tâm trạng kích động biến thành ngộ sát.
…
“Tặng quà biến thành giết người?”
Nhậm Thiết Quân nhìn bản báo cáo, cảm thấy đầu óc của mình giống như biến thành bột nhão.
“Còn có một cách giải thích.”
Lý Kiến Tân thấp giọng nói: “Trong văn phòng của Tô Trường Thịnh phát hiện một đơn xin điều tra bãi đậu xe tầng hầm Cẩm Tú. Rất nhiều người nói Tô Trường Thịnh chết là vì hắn không biết thời thế.”
“Vô pháp vô thiên.”
Sắc mặt Nhậm Thiết Quân tái nhợt: “Thành lập tổ điều tra đặc biệt cho vụ án này, do ngươi toàn quyền phụ trách. Ta muốn ngươi dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải cạy cho bằng được miệng lão Liễu.”
…
Những gì Lý Kiến Tân nói với Nhậm Thiết Quân là chính xác. Liên quan đến cái chết của Tô Trường Thịnh, lời đồn nói hắn không biết thời thế còn nhiều hơn là giết người do tranh chấp y tế.
Lão Liễu không chạy trốn, đờ đẫn ôm thi thể của Tô Trường Thịnh, tình nguyện chịu trói, biểu hiện bình tĩnh khiến người ta phải kinh ngạc.
“Hắn chết, danh sách kia sẽ thuộc về vợ của ta.”
Khi được hỏi về động cơ giết người, lão Liễu cứ lặp đi lặp lại một câu như vậy.
Rất nhiều người không tin lão Liễu có thể giết chết Tô Trường Thịnh. Dù sao năng lực vật lộn của Tô Trường Thịnh ở trường học cũng như nơi làm việc đều cực kỳ lợi hại.
Mặc dù lão Liễu rất khỏe mạnh do lao động thời gian dài, nhưng hắn giết người chỉ dựa vào một con dao gọt trái cây?
Không ai tin.
Nhưng lời khai của lão Liễu hoàn toàn hợp lý. Theo những gì mà lão Liễu miêu tả, trong quá trình vật lộn, cả người Tô Trường Thịnh cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề có sự linh hoạt và nhạy cảm như ngày thường.
Câu nói của lão Liễu trong tai người khác lại hoàn toàn là bịa ra để làm lý do thoát tội cho mình: “Ta chỉ chém lung tung mà thôi, nhưng ta cảm thấy hắn không hề tránh mà cố ý chịu một dao của ta.”
Tất cả mọi người đều tán thành lý do Tô Trường Thịnh phản ứng chậm chạp.
Dù sao điều này rất phù hợp với tâm trạng của Tô Trường Thịnh lúc đó.
Mọi người đều biết việc Tô Trường Thịnh tố cáo ba của mình. Cho nên, ai cũng hiểu tâm trạng của hắn khi tự tay tống người ba đã nỗ lực mọi thứ vì mình vào tù.
Tuy nhiên, nói Tô Trường Thịnh cố ý không né tránh? Mọi người đều cho rằng đây là chuyện nhảm nhí. Nhưng điều khiến tất cả những người thẩm vấn thực sự kinh hãi chính là lời khai sau đó của lão Liễu.