“Lúc đó máu của hắn chảy rất nhanh, giống như phun ra. Nhưng hắn lại cười, nụ cười khiến ta phải rùng mình…”
Lão Liễu bị còng tay và chân kể lại tình huống phát sinh lúc đó, không khỏi rùng mình một cái: “Hắn nói mấy câu mà ta không hiểu, hơn nữa còn đưa tay cản ta giúp hắn cầm máu.”
Lão Liễu chưa từng giết người trước đây thật sự muốn cứu người, nhưng Tô Trường Thịnh đã dùng chút sức lực sau cùng của mình nắm lấy hai tay của hắn.
“Ta chết chính là một việc lớn.”
Tô Trường Thịnh thở hổn hển, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười điên cuồng tự đắc: “Thân phận của ta cùng với địa điểm xảy ra án mạng, vụ án này không thể che đậy được.”
Lão Liễu khó hiểu nhìn Tô Trường Thịnh, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.
“Cái chết của ta có thể giúp ta thoát khỏi người đằng sau. Điều này tốt cho Thiên Đô và Thiên Nam.”
Đây là câu nói sau cùng của Tô Trường Thịnh.
Sau khi lão Liễu mô tả xong quá trình của sự việc, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn cảnh sát thẩm vấn mình: “Ta nghe không hiểu. Các ngươi nói có phải hắn điên rồi hay không?”
Hắn nghe không hiểu nhưng không có nghĩa là những người thẩm vấn lão Liễu nghe không hiểu. Những người chịu trách nhiệm thẩm vấn một vấn đề lớn như vậy đều là những cựu chiến binh đã làm việc trong hệ thống nhiều năm.
Bọn hắn đương nhiên biết Tô Trường Thịnh nói đến ai. Huống chi hiện trường còn có bản báo cáo viết chưa xong.
Nhưng không ai muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Đây không phải là điều khiến những người này sợ hãi nhất. Điều làm bọn hắn sợ nhất chính là động cơ giết người thật sự của lão Liễu hoàn toàn không liên quan gì đến nam nhân tập đoàn Cẩm Tú kia.
Nói cách khác, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh suy đoán của Tô Trường Thịnh là chính xác. Nhưng trong lòng rất nhiều người lại tin tưởng Tô Trường Thịnh.
Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp.
Mặc dù mấy năm qua Tô Bình Nam rất khiêm tốn ở Thiên Đô, không hề bước chân ra ngoài, nhưng không ai có thể phủ nhận tiếng xấu của hắn.
….
Sau khi Tô Bình Nam biết được Tô Trường Thịnh chết, hắn khá ngạc nhiên. Hắn biết đây chỉ là một chuyện cực kỳ trùng hợp.
Chuẩn bị đằng sau của Cẩm Tú không phải muốn mạng của người này, nhưng một kẻ tàn phế bị đuổi ra khỏi hệ thống là điều không thể tránh khỏi.
Phần lớn kiêu hùng đều đa nghi.
Cũng giống như phản ứng của Nhậm Thiết Quân, nam nhân cau mày hỏi Lục Viễn: “Ngươi có điều tra được lão Liễu giết người có vấn đề gì hay không?”
Đối với những lời đồn, Tô Bình Nam không có cách nào dập tắt, nhưng hắn sợ rằng có kẻ đứng đằng sau mượn đề tài để nói chuyện của mình.
…
Lão Liễu cả đời không chút tiếng tăm chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có một ngày trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý nhất Thiên Đô.
Hiệu suất công việc của Nhậm Thiết Quân rất cao. Trước khi vụ án được xét xử lần thứ hai, tổ chuyên án bên dưới đã tiếp nhận vụ án.
Chuyên gia tâm lý, chuyên gia thẩm vấn, chuyên gia sắc mặt. Nhậm Thiết Quân đã vận dụng tất cả mối quan hệ của mình để những người này thay phiên nhau làm việc, nhưng không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy đằng sau lão Liễu có người chỉ thị.
“Hai ba chục tiếng đã trôi qua, nghi phạm bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng không có vấn đề gì phi logic cả. Toàn bộ đều chính xác.”
Lý Kiến Tân báo cáo công việc qua điện thoại cho Nhậm Thiết Quân, giọng điệu không thể tưởng tượng nổi: “Chúng ta đã phân tích và nghiên cứu vụ án trong hơn ba giờ. Cho nên, vụ án này rất có thể chỉ là một sự trùng hợp.”
“Là một thợ săn giỏi nhất định phải có kiên nhẫn.”
Nhậm Thiết Quân cau mày. Chuyện xảy ra đột ngột khiến hắn không thể tin được lại trùng hợp như vậy: “Tiếp tục thẩm vấn, ta muốn xem một người bình thường như vậy có thể trụ được bao lâu.”
Nhậm Thiết Quân cúp điện thoại.
…
Nói đến kiên nhẫn, đám cảnh sát ưu tú như Lý Kiến Tân chưa chắc đã kiên nhẫn bằng một người, Lý Phong Điền.
Con sói đơn độc xảo quyệt và độc ác này cuối cùng cũng có cơ hội vào ngày thứ tư chờ đợi. Lý Phong Điền nhìn Tô Chấn Đông nổi giận đùng đùng lái xe rời khỏi nhà mình, không khỏi mỉm cười lạnh lùng.
Con sói đơn độc trốn trong rừng đã khóa chặt con mồi của mình. Tiếp theo chính là lúc đi săn!
…
Mấy ngày nay Tô Chấn Đông rất phấn khích. Nguyên nhân khiến hắn phấn khích chỉ có một, đó là một căn biệt thự hoàn toàn thuộc sở hữu của hắn.
Huống chi căn biệt thự này còn là biệt thự số 2 tiếng tăm lừng lẫy ở hồ Minh Nguyệt.
Biệt thự số 2 được quảng cáo là cực kỳ sang trọng ở Thiên Nam. Tô Chấn Đông cũng đã hỏi giá. Bởi vì biệt thự số 2 chưa bán ra bên ngoài nên có người ước tính khoảng năm triệu.
Năm triệu! So với giá nhà động một chút là một trăm nghìn một mét vuông trong tương lai, đây quả thật là một con số trên trời trong thời điểm này.
Điểm quan trọng nhất là giá nhà ở đây ngày càng tăng!
Vì vậy, con số này chỉ là phỏng đoán. Thậm chí nếu Tô Chấn Đông có gan bán nó, rất có thể sẽ có người đưa ra giá cao hơn.
Tập đoàn Cẩm Tú không thiếu tiền. Biệt thự nơi này là một trong những vòng sinh thái mà Tô Bình Nam tạo dựng cho Cẩm Tú. Cho nên, có thể nói tập đoàn đã đầu tư rất nhiều vốn để xây dựng nó.
Khu biệt thự hồ Minh Nguyệt do Tô Bình Nam xây dựng mang đầy đủ các thuộc tính công nghệ và sang trọng. Hệ thống an ninh, điều hòa không khí và sưởi ấm, một bộ nội thất hàng hiệu cao cấp, nhà bếp và phòng tắm đều là những thứ chỉ có nằm mơ mới thấy.
Điều quan trọng nhất là những người sống ở nơi này hoặc giàu có hoặc quý tộc. Nhưng cho đến hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú chỉ bán chưa đến ba mươi căn biệt thự như vậy.
“Có tiền? Nếu ngươi có tiền thì ngươi mua một căn biệt thự ở hồ Minh Nguyệt đi."
Đây là đòn phản công mạnh mẽ nhất đối với những kẻ thích khoác lác ở Thiên Đô. Từ chi tiết này có thể thấy có rất nhiều tin đồn về địa vị của khu biệt thự hồ Minh Nguyệt trong tầng lớp giàu có ở Thiên Nam. Nhưng Tô Chấn Đông và Tô phụ Tô mẫu đều chưa từng đến đó, cũng không biết nó rốt cuộc là cái dạng gì.