Khi Tô lão nhị cho người đưa chìa khóa và sổ đỏ của căn biệt thự cho hắn, mấy ngày nay tim của Tô Chấn Đông như có người cào cấu. Giống như đứa bé nhận được món đồ chơi mà mình yêu thích, Tô Chấn Đông không kịp chờ đợi muốn mở hộp quà ra.
Sáng ngày thứ hai sau khi cầm được chìa khóa, Tô Chấn Đông nôn nóng muốn đến biệt thự xem một chút, nhưng Tô phụ, Tô mẫu và vợ của hắn đều đưa ra ý kiến phản đối.
“Nhị thúc không phải kêu ngươi ở nhà mấy ngày sao? Chúng ta chờ mấy ngày nữa đi, tuy không biết tại sao phải ở nhà, nhưng xem ra không phải chuyện nhỏ.”
Huống chi, Dương Quỳnh Ngọc cực kỳ tin tưởng sự sắp xếp của Tô Bình Nam, cộng thêm đây là quà mà Tô Bình Nam tặng cho đứa nhỏ, biểu hiện không thể quá nôn nóng được.
Cho nên, nữ nhân ngày thường nam nhân nói gì nghe nấy lần đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối trước mặt ba mẹ chồng.
Hai vị lão nhân cũng đưa ra ý kiến đồng ý.
Tô lão đại tất nhiên không dám bất mãn với ba mẹ nhưng mặt nặng mày nhẹ với vợ của mình.
Sau lần bị đánh gãy chân, tính cách của Tô Chấn Đông trở nên cực kỳ mẫn cảm và tự ti. Trong mắt hắn, vợ của hắn nghĩ hắn vô dụng, cho nên nàng mới nói những lời như thế.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một con người.
Sau khi trải qua thế giới hoa lệ của Thiên Đô, tính cách của Tô Chấn Đông đã trở nên nóng nảy hơn, hoàn toàn không còn là thanh niên thuần phác đến từ thôn Tô Gia thị trấn Hắc Thổ như trước nữa.
Ở nhà yên ổn được mấy ngày, Tô Chấn Đông lại nảy sinh suy nghĩ mới. Hắn muốn tổ chức một bữa tiệc tân gia.
Mục đích làm như vậy không phải vì tiền mừng nhà mới, mà là hắn muốn tất cả bạn bè của hắn nhìn vào, thấy rằng hắn không bị Tô Bình Nam vứt bỏ. Hắn vẫn là lão đại nhà họ Tô, là ca ca của Tiểu Hồng Bào Thiên Đô.
Vợ của hắn vẫn không đồng ý.
Nàng cho rằng đây là quà mà nhị thúc tặng cho con của nàng. Hai vợ chồng nàng không có tư cách tổ chức bữa tiệc mừng tân gia.
Lần đầu tiên Tô Chấn Đông ném đồ trước mặt vợ của mình.
“Tô Bình Nam có lợi hại thế nào thì hắn cũng là em trai của ta. Hắn tặng quà cho Tô Thủ cũng chính là tặng quà cho ta. Vì sao ta lại không thể cho người khác xem?”
Hai người ngươi một lời ta một lời, nam nhân đóng sập cửa rời đi.
“Đừng cản ta.”
Vương Khải phụ trách bảo vệ xuất hiện trước mặt Tô Chấn Đông đang định mở cửa xe. Tô Chấn Đông bị lửa giận đốt cháy đến đỏ bừng cả mặt nói một câu khiến Vương Khải dừng động tác: “Nếu ta nhất định muốn đi, có phải ngươi sẽ đánh ta bất tỉnh hay không?”
Vương Khải vội vàng lắc đầu khom người: “Đại ca, ngươi muốn ra ngoài cũng được, nhưng ta cần phải báo cáo cho Tô tổng.”
“Ta về nhà một chuyến. Ta không phải con rối của lão nhị.”
Sau cái lần bị đánh gãy chân, Tô Chấn Đông không còn chuyện gì để nói.
Nhưng lần này hắn cảm thấy mình chỉ muốn ra ngoài uống rượu một chút, không phá hỏng việc kinh doanh của Cẩm Tú, không đi gây chuyện thị phi, cũng không tạo thành ảnh hưởng không tốt cho lão nhị…
Cho nên, Tô Chấn Đông cho rằng Tô Bình Nam sẽ không làm gì hắn. Tô Chấn Đông cũng giống Tô phụ, biết Tô Bình Nam ngoài mặt thì cay độc nhưng đối với người nhà của mình lại cực kỳ nặng tình cảm.
Chiếc xe gầm rú lao ra khỏi khu dân cư, Vương Khải lập tức gọi điện cho Lục Viễn khi thấy chiếc xe đã biến mất.
Tô Bình Nam nhận được tin tức rất nhanh. Hắn ngạc nhiên một chút, sau đó khoát tay nói: “Nội tâm của Tô lão đại quá nhạy cảm. Kiểm tra xem hắn uống rượu ở đâu, ta đến gặp hắn một lần.”
…
Thế giới này luôn tràn đầy biến số.
Khả năng kiểm soát lòng người của Tô Bình Nam cực kỳ đáng sợ. Từ hàng loạt phản ứng của Tô Chấn Đông, hắn đã đoán được mấu chốt trong lòng của Tô Chấn Đông nằm ở đâu.
Cho nên, hắn cảm thấy lần này nên cho đối phương một chút thể diện, một mình hắn đi gặp Tô Chấn Đông nói chuyện một lần.
Tô Bình Nam biết rất rõ định vị của Tô Chấn Đông. Hắn quá bận, Tô lão tứ cũng giống hắn. Cho nên, Tô lão đại chính là người lựa chọn tốt nhất của Tô lão nhị.
Chỉ cần thỏa mãn Tô Chấn Đông, để ba mẹ vui vẻ lúc tuổi già, số tiền mà Tô Chấn Đông muốn đối với Tô Bình Nam chỉ là chín con trâu mất một sợi lông.
…
Sau khi Tô Chấn Đông lái xe ra khỏi khu chung cư, tốc độ chậm lại. Lá gan của hắn không lớn. Sau khi bình tĩnh lại, hắn thậm chí còn giẫm phanh mấy lần. Sự e ngại Tô Bình Nam của hắn đã giúp các nhân viên bảo vệ đuổi theo kịp thời.
Khi đến đường Thanh Lương, một người xuất hiện trước đầu xe của hắn.
“Ngươi đi đường không nhìn xe sao?”
Tô Chấn Đông vội vàng đạp thắng, sau đó hạ cửa xe xuống, giọng điệu không kiên nhẫn.
“Bác tài, ta muốn hỏi mấy giờ rồi?”
Nam nhân chặn xe ăn mặc xộc xệch, mái tóc che nửa khuôn mặt trong gió trông rất xốc xếch. Khi nói chuyện, nam nhân bước gần đến vị trí lái, một họng súng đen nhánh chỉ vào huyệt Thái Dương của Tô Chấn Đông.
Lý Phong Điền nhe răng cười: “Ngươi liệu mà ngoan ngoãn nghe lời. Ta sẽ không giết chết ngươi.”
Trong một tình huống đột ngột như vậy, lần đầu tiên Tô Chấn Đông tiếp xúc với thế giới của Tô Bình Nam theo ý nghĩa thật sự…
Từ nhỏ, Tô Chấn Đông chưa bao giờ đánh nhau với người khác, ngược lại còn bị Tô Bình Nam ăn hiếp không ít lần. Có thể nói trước khi hắn đổi sang tính cách nóng nảy, hắn có tâm địa thiện lượng và kiên nhẫn mà người bình thường khó có được.
Nhưng điều này không có nghĩa hắn không nhìn ra người trước mặt rất hung tàn và cay độc.
Nguyên nhân không có cái gì khác.
Trong mắt Lý Phong Điền hiện lên sự coi thường sinh mạng, cực kỳ giống với em trai của hắn, Tô Bình Nam.
Tô Chấn Đông đã từng nhìn thấy ánh mắt đó trên người Tô Bình Nam. Mỗi khi nhìn thấy, Tô Chấn Đông sẽ ngoan ngoãn cúi đầu như đà điểu chôn đầu trong cát.
Cho nên, Lý Phong Điền không cần tốn nhiều nước bọt, Tô Chấn Đông nhìn cây súng chỉ vào đầu mình, biểu hiện rất phối hợp.