Lý Phong Điền làm ngơ trước giọng điệu mỉa mai của Tô Bình Nam, tiếp tục nói: “Mạng của Tô Chấn Đông, ngươi có muốn lấy không?”
“Điều kiện là gì.” Tô Bình Nam mở miệng.
“Một nghìn vạn.” Lý Phong Điền lớn tiếng trả lời: “Không có ngươi, xưởng rượu của ta vẫn có thể kiếm được lợi nhuận ổn định trong nhiều năm, con số này cũng không quá đáng đúng không.”
“Được, giao dịch như nào.”
Tô Bình Nam mặt không hề biến sắc nói: “Nhưng ta cần phổ cập cho ngươi một chút kiến thức, trọng lượng của một nghìn vạn gồm những tệ tờ tiền một trăm tệ nặng hơn một trăm cân, đến lúc đó ta sợ ngươi cầm không nổi.”
“CMN đừng giở trò với ta, ta biết người của hai đạo hắc bạch các ngươi vẫn đang liên tục tìm ta, nhưng có tìm cũng vô dụng!”
Có lẽ là sự kinh thường trong giọng điệu của Tô Bình Nam đã khiến Lý Phong Điền tức giận, giọng nói của hắn trở nên sắc bén: “Ta còn có một điều kiện nữa, ngươi phải một mình mang tiền đến, ta mới thả ngươi.”
“Được.”
Tô Bình Nam cực kỳ quyết đoán đồng ý: “Rất nhanh sẽ chuẩn bị xong một nghìn vạn tệ, ngươi nói thời gian địa điểm đi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Phong Điền bỗng nhiên im lặng.
Tiểu Hồng Bào đồng ý quá dễ dàng, điều này khiến hắn có chút bối rối. Cảm giác bị đối phương đè ép làm cho tên hung ác này lần đầu tiên có chút do dự.
“Sau hai tiếng nữa chờ điện thoại của ta, không được báo cảnh sát.”
Lý Phong Điền đã xác định thời gian.
“Ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ không dùng bất kỳ lực lượng nào khác, ta sẽ đi một mình đến gặp ngươi.”
Tô Bình Nam đáp lại: “Không có lý do nào khác, chỉ là bởi vì ta rất tò mò, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi có thể điên đến mức nào.”
“Nhớ kỹ một điều, dám động đến người của Tô gia chúng ta thì nhất định sẽ phải trả giá!”
Nói xong Tô Bình Nam lập tức cúp điện thoại...
Tô Bình Nam không hề có ý định lừa Lý Phong Điền. Trong suy nghĩ của nam nhân, hắn thực sự muốn gặp kẻ bị gọi là tên điên này.
“Bảo kế toán chuẩn bị một nghìn vạn tiền mặt cho ta, tờ tiền cũ, seri không liên tiếp.” Tô Bình Nam sau khi ấn nút gọi liền dặn dò rất kỹ Văn Tiểu Địch.
“Ông chủ, làm như vậy không phải là rất nguy hiểm sao?”
Lục Viễn thận trọng đưa ra ý kiến phản đối: “Để ta và A Cửu cùng ngươi đi đến đó.”
“Ngươi không hiểu tên Lý Phong Điền này, khứu giác của hắn thực sự rất tốt, trong khoảng thời gian lâu như vậy vẫn không thể tìm ra được tung tích của hắn, có thể thấy được tên này cẩn thận như thế nào.”
Tô Bình Nam lắc đầu biểu thị từ chối: “Cho dù Tô lão đại có không hiểu chuyện như thế nào, thì hắn vẫn là anh trai của ta. Nếu như vì việc này mà khiến hắn xảy ra chuyện, ta sẽ không biết ăn nói thế nào.”
Tô Bình Nam có thể không hài lòng với Tô Chấn Đông mà đánh gãy hai chân hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ba mẹ mất đi đứa con trai này vì mình.
“Yên tâm, chỉ là một tên Lý Phong Điền mà thôi.”
Trong mắt Tô Bình Nam tràn đầy sự tự tin: “Thiên hạ của Cẩm Tú chính là một tay ta gây dựng lên, đừng quên biệt hiệu của ta tại sao lại có.”
Áo trắng nhuộm máu Tiểu Hồng Bào, sự hung tàn của Tô Bình Nam sẽ không vì việc hắn ngày càng giàu có mà suy giảm!
...
Khổ tận cam lai là điều đám Trần Lưu Ly cảm nhận rõ nhất về cuộc sống hiện tại. Chỉ có những người từ trong địa ngục thoát ra mới thực sự biết trân trọng hạnh phúc.
Vì vậy các nàng đều rất cố gắng, nỗ lực học tập mọi thứ mà công ty yêu cầu.
Ngoại ngữ, tài chính, thậm chí là các kỹ năng chiến đấu.
Tập đoàn Kim Môn là một đại tài phiệt khởi nghiệp bằng bạo lực, về vấn đề này, ban lãnh đạo cấp cao của công ty trước giờ không hề che giấu các nàng.
Nhưng các nàng không quan tâm.
Trong con mắt các nàng, đây chính là nhà của mình. Người trong nhà cho dù hung ác đến đâu cũng không bao giờ có những hành động mất nhân tính với các nàng. Có thể nói ác quỷ trong mắt người khác lại là thiên sứ trong mắt họ.
“Ernie, chúng ta đã nỗ lực học tập kiến thức để báo đáp cho công ty, nhưng tại sao lại muốn chúng ta làm việc này?”
Từ Ấu Chân trên mặt rất căng thẳng, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với Trần Lưu Ly hơn nàng một tuổi.
“Chúng ta được cho ăn mặc sinh hoạt bằng những thứ tốt nhất ở đất nước này. Không có ai đối xử tốt với chúng ta như vậy, vì vậy chúng ta phải trở thành một người có ích cho công ty.” Trần Lưu Ly vừa trả lời vừa nhẹ nhàng giúp Từ Ấu Chân vuốt lại mái tóc hơi rối.
Bị người nhà ruồng bỏ, bị bắt nạt ở trường, bị pháp luật chà đạp lên tôn nghiêm dẫn tới Trần Lưu Ly trở nên cực kỳ cực đoan, mà đây lại là phẩm chất tốt nhất mà Tô Bình Nam cần.
Tô Bình Nam không phải là chúa cứu thế, hắn chỉ có thể cho người của mình một cành ôliu, điều hắn muốn là sự cuồng nhiệt và lòng trung thành tuyệt đối của các nàng đối với tập đoàn.
“Ta có thể nỗ lực làm việc để báo đáp, có thể vì công ty tăng ca hàng ngày, nhưng chúng ta đây là đang giết người...”
Tốc độ ký hiệu tay của Từ Ấu Chân thực hiện rất nhanh, có thể nhìn ra nàng đang cực kỳ kích động. Sự cự tuyệt được viết rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nàng.
“Bộp!”
Bàn tay của Trần Lưu Ly vừa rồi còn đang nhẹ nhàng giúp Từ Ấu Chân vuốt thẳng mái tóc, đột nhiên vung lên một cách thô bạo, làm một cái tát rất mạnh khiến Từ Ấu Chân sững sờ đứng tại chỗ.
“Chúng ta đều bị thế giới ruồng bỏ, không ai quan tâm đến sống chết của chúng ta, ngoại trừ công ty sẽ bảo vệ chúng ta, còn có ai quan tâm đến chúng ta?”
Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú của Trần Lưu Ly toàn là sự hung dữ: “Hãy nhớ một điều, chúng ta có thể vì công ty mà đánh đổi tất cả. Bao gồm cả mạng sống của chúng ta!”
Tất cả các cô gái đều nghiêm túc gật đầu.
Các nàng đều tán đồng với những lời này của Trần Lưu Ly. Nếu lại bắt các nàng quay lại cuộc sống trước đây, các nàng chắc chắn sẽ lựa chọn tự sát rời khỏi thế giới bẩn thỉu tàn khốc này.