Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1930 - Chương 1930. Chơi Hơi Hèn

Chương 1930. Chơi hơi hèn
Chương 1930. Chơi hơi hèn

“Lần trước uống rượu, CMN ngươi đã lừa ta uống nhiều hơn một chai, lần này ngươi phải uống bù.”

Cả hai đều không mang theo thuộc hạ, thậm chí một số thuộc hạ cố tình muốn đi theo cũng bị bọn hắn điều đến vị trí ở rất xa.

Vừa ngồi xuống, Quách Quang Diệu đã nhanh tay mở vài chai bia, bắt đầu nhắc lại món nợ cũ.

Tô Văn Văn xoa xoa cái đầu trọc của hắn cười ha ha, sau khi nhận lấy chai bia giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Lúc ở Ô thành, lần nào ngươi cũng giả say, vậy chuyện này phải tính thế nào?”

“Còn có một lần, CMN sau khi ngươi uống say còn ôm cột điện nói đây là di vật văn hóa của nhà ngươi bị mất, ta còn ngu ngốc cùng ngươi đào mất nửa ngày.”

Hai người vừa kể lại chuyện xấu của nhau, vừa không nhịn được cười lớn.

Anh em một nhà.

Trong giang hồ lạnh lùng tàn khốc này, thời điểm này có ly rượu như vậy thực sự cực kỳ quý giá.

Nhiều năm về trước, hai người đi theo một nam nhân vào sinh ra tử, trước giờ không nghĩ đến bản thân sẽ đạt được như ngày hôm nay.

Với sự bành trướng lãnh thổ ngày càng lớn của tập đoàn Cẩm Tú, hai người đã có được sự giàu có và quyền lực mà bọn hắn chưa từng mơ tới.

Sau khi ôn chuyện cũ một lúc, vẻ mặt của Tô Văn Văn trở nên nghiêm túc: “Ta đến xứ sở kim chi lần này, công ty đã sắp xếp rất nhiều người có năng lực vào bộ phận Viễn Dương quốc tế, nếu như có kẻ nào không chịu khuất phục, ta sẽ giúp ngươi xử lý.”

Các lực lượng nước ngoài muốn nuốt chửng hoàn toàn tập đoàn Viễn Hoa, bao gồm cả việc tạo ra một trật tự mới, những việc này đều cần các thế lực cực kỳ mạnh mẽ để duy trì. Vì vậy rất nhiều quân nhân xuất ngũ ở Cảng thành, những tinh anh của đại đội phòng thủ bờ biển Lâm Hải và một số mãnh tướng của Hải Đông Thanh đều được điều đến làm thuộc hạ cho Tô Văn Văn.

Việc này khiến Tô Văn Văn cực kỳ tự tin.

“Tuyệt đại bộ phận lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kim Môn đều là người gốc Hoa, đây cũng là một trong những lý do tại sao khi chúng ta chia sẻ chiếc bánh ngọt với các tập đoàn tài phiệt khác, chúng ta lại ở cùng một phe.”

Quách Quang Diệu mỉm cười trả lời: “Nhưng cũng vì điều này mà công ty rất gắn kết, có rất ít kẻ không biết nhìn xa không hiểu chuyện.”

Dưới vẻ ngoài hào nhoáng là khả năng kiểm soát bạo lực tối thượng.

Tô Bình Nam chưa bao giờ là một thiện nam tín nữ, mà kẻ đã theo hắn nhiều năm như Quách Quang Diệu cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Rất hiếm khi ba từ này được nói ra mà trời quang mây tạnh, trong bóng tối đó là sự tích tụ của vô số sự kiện tàn khốc đẫm máu.

“Những kẻ này đều đang ở trong tình trạng mâu thuẫn giữa tự ti và tự đại, đối với bọn hắn thì phải đánh, đánh cho phục, đánh cho sợ mới có hiệu quả.”

Tô Văn Văn chỉ vào hai mắt mình: “Hai mắt ta không mù, thái độ của tên giám đốc Phác có gì đó không ổn, mặc dù trong cuộc họp hắn không phát ngôn rđiều gì sai, nhưng có thể nhìn ra hắn không hợp tác cho lắm. Hơn nữa ta đã xem quá trình mua lại nhà máy hóa chất. Người này phải chịu trách nhiệm ~~.”

“Lão già đó vẫn chưa bị đuổi là muốn để nhiều người được yên tâm. Bây giờ hắn nhảy ra ngoài, vừa hay để cho những người trẻ tuổi bên dưới luyện tay. Ta đã điều tra rồi, trong sự việc của nhà máy hóa chất hắn có quan hệ mật thiết với Samsung.”

Nói đến đây, Quách Quang Diệu đột nhiên đổi chủ đề: “Ngươi có biết việc Nam ca lấy danh nghĩa của Cẩm Tú nhận nuôi vài nữ hài, hơn nữa còn tàn tật không?”

“Tàn tật hay không không quan trọng, quan trọng là biết nghe lời và trung thành là được.”

Tô Văn Văn trả lời.

Quách Quang Diệu mỉm cười, tiếp tục nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người tài giỏi, nhưng những người trung thành tuyệt đối với tập đoàn lại rất ít. Những nữ hài này đều rất khá, đặc biệt là cô gái tên Trần Lưu Ly, ta cảm thấy trong tương lai sẽ rất hữu dụng.”

Nâng ly, Quách Quang Diệu uống cạn rồi mới tiếp tục nói: “Ta chọn quán ven đường này bởi vì hôm nay là lần đầu tiên những nữ hài đó ra ngoài hành động một mình, cũng chính là ở gần đây.”

“Mấy nữ hài đó thì làm được gì? Học làm sao biết kinh doanh là được, chúng ta chém chém giết giết đâu có thiếu người.”

Tô Văn Văn hỏi một câu với vẻ nghi ngờ. Hắn vẫn luôn hoạt động ở Lâm Hải, những kẻ mà hắn gặp đều là mãnh long săn mồi, cho nên đối với những cô gái tàn tật này, hắn có chút coi thường.

Quách Quang Diệu nói: “Ở Cẩm Tú không thể đào tạo theo các quy tắc của người bình thường. Những kẻ làm ở vị trí cao trong sạch rõ ràng rất dễ quên đi bản chất của tập đoàn Cẩm Tú. Huống hồ đây cũng là ý của lão đại. Lúc này ta chỉ hy vọng lần đầu tiên của đám trẻ đó sẽ không thất bại, cần ta phải ra tay.”

“Ta rất kỳ vọng vào chúng.”

Biết được đây là ý của Tô Bình Nam, Tô Văn Văn lập tức không có ý kiến ​​gì thêm, vẻ mặt có chút hứng thú gật đầu: “Đừng kỳ vọng quá cao, còn nhớ lần đầu tiên ngươi gặp Nam ca không, bản lĩnh của ngươi cũng đâu có hơn những người khác bao nhiêu.”

Nói xong cả hai cùng bật cười thành tiếng.

Bà chủ quán ven đường nghe không hiểu cuộc nói chuyện của hai người, bưng món hải sản nướng lên. Nữ nhân thấy hai người cười sảng khoái cũng bật cười theo, chỉ là bà chủ đó không hề biết rằng cuộc trò chuyện của hai nam nhân đang nói cười này đã quyết định xong sự sống chết của một con người.

...

Trời cuối cùng cũng tối. Cuộc gọi mà Tô Bình Nam vẫn đang chờ đợi cuối cùng cũng vang lên.

“Hồng Bào ca, lần này chắc ngươi sẽ không cắt ngang cuộc gọi của ta chứ.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói khàn khàn của Lý Phong Điền lập tức truyền đến.

“Chơi hơi hèn.”

Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như trước: “Nghe nói ngươi chế tạo không ít ngòi nổ dọa người, làm sao mà đến dũng khí tới gặp ta, ngươi cũng không có vậy?”

“Hết cách, Tô tổng ngươi có nhiều ngựa cưỡi chó theo như vậy, khiến ta chỉ có thể dùng tới biện pháp này.”

Hết chương 1930.
Bình Luận (0)
Comment