Tô Bình Nam thực sự phải thừa nhận Lý Phong Điền rất nhanh nhạy và có kỹ năng trong việc phạm tội.
Vương Khải đã dùng các mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú, đồng thời gọi cho một số cảnh sát có kinh nghiệm nhanh chóng điều tra những địa điểm khả nghi gần nơi Tô Chấn Đông mất tích.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Phải biết rằng sự kiểm soát của Cẩm Tú tại Thiên Đô thực sự rất khủng bố, hành động mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, việc này không phải ai cũng có thể làm được.
...
Sau khi tỉnh lại, Tô Chấn Đông nhìn thấy đôi tay của mình đang bị trói cùng với khoảng không gian nhỏ bé xung quanh, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
Căn phòng nhỏ hẹp lộn xộn chỉ là thứ yếu, thứ kinh khủng nhất là trong không khí có mùi khiến người ta buồn nôn.
Trong mùi hôi thối đó lẫn một chút mùi dầu mỡ.
“Chỗ này là nhà ta.”
Lý Phong Điền ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tô Chấn Đông: “Ta đã ở Thiên Đô nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất được ta đưa đến nơi này.”
Tô Chấn Đông cố gắng nén cơn buồn nôn lại, nói: “Em trai ta là Tô Bình Nam, là Tiểu Hồng Bào, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Tiểu Hồng Bào, Tiểu Hồng Bào...”
Lý Phong Điền từ từ đứng dậy, tiện tay nhặt chai rượu trong góc rồi đập mạnh vào trán Tô Chấn Đông.
Cùng với âm thanh chói tai, chai rượu bị đập vỡ vụn trên đầu Tô Chấn Đông! Hắn lập tức hét lên, nhưng hành động tiếp theo của Lý Phong Điền đã làm cho Tô Chấn Đông phải nuốt tiếng hét đó vào bụng.
Phần đầu bị vỡ của chai thủy tinh mang theo tiếng gió rít đâm mạnh vào mu bàn tay của Tô Chấn Đông, khiến sắc mặt của hắn tái nhợt, không ngừng thở hổn hển.
“Ba từ Tiểu Hồng Bào này, ta cực kỳ ghét.”
Lý Phong Điền ném phần còn lại của chai rượu trong tay đi, vỗ nhẹ vào má Tô Chấn Đông: “Ngoan ngoãn nghe lời là điều duy nhất ngươi cần phải làm nếu muốn sống tiếp.”
Tô Chấn Đông cắn chặt môi, cơn đau xuyên thấu từ lòng bàn tay khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng nỗi sợ hãi lại khiến hắn ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
“Mùi ở đây không dễ ngửi cho lắm, nhưng ngươi có biết đây là mùi gì không?
Nhìn Tô Chấn Đông có chút buồn nôn, Lý Phong cười một cách điên cuồng, hắn thậm chí thích thú hít một hơi thật rồi sâu mới nói tiếp: “Đây là mùi xác chết bị đốt cháy, là mùi cuối cùng của con người lưu lại trên thế gian này.”
Những lò hỏa táng trong thời gian này không chú trọng nhiều đến vấn đề bảo vệ môi trường như các thế hệ sau, trang thiết bị cũng không tân tiến. Vì vậy mỗi khi thi thể bị đốt cháy, ống khói của lò hỏa táng sẽ tỏa ra rất nhiều khói đen.
Đám khói đen và bụi trong không chỉ có mùi rất khó chịu, mà nó còn được cho là chứa những chất cực kỳ có hại cho cơ thể con người. Sau nhiều năm, người dân ở hai khu dân cư gần lò hỏa táng này không còn nhiều.
Đây chính là hang ổ thực sự của Lý Phong Điền.
Mẹ hắn nuôi hắn lớn lên là nhờ ăn cơm của người chết. Cho nên tên biến thái này không những không ghét bỏ điều kiện sống ở đây, mà nơi này còn khiến hắn cảm thấy cực kỳ thư thái.
“Ngươi muốn tiền?”
Tô Chấn Đông nơm nớp lo sợ nhìn tên điên trước mặt, hỏi: “Ta thực sự không có nhiều tiền, ta chỉ có thể đưa cho ngươi nhiều nhất là hai mươi vạn.”
Hắn không nói dối.
Xưởng gạch ngói của Tô gia có doanh thu khá tốt, nhưng quy mô không lớn, số tiền kiếm được cũng không đến mức làm người ta kính nể. Không phải là không thể mở rộng quy mô và năng lực sản xuất, mà là Tô Bình Nam cố ý muốn nó như vậy.
Dưới con mắt của Tô Bình Nam, quá nhiều tiền đối với Tô Chấn Đông chưa chắc đã là chuyện tốt.
Phòng ngừa chu đáo.
Trong con mắt của nam nhân ngỗ ngược này, nếu như thực sự có người khiến hắn phải thất bại thảm hại, vậy thì số tiền mà Tô Chấn Đông kiếm được từ xưởng gạch nhỏ này sẽ không lọt vào tầm mắt của đối phương.
Nhưng số tiền này lại đủ để một người bình thường sống sung túc cả đời.
Tô gia dù sao cũng phải có người giữ hương hỏa.
“Ngươi không có, nhưng Tô Bình Nam có.”
Lý Phong Điền rút điếu thuốc ra, châm lửa sau đó cười lớn, nói: “Từ trước đến giờ, tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Hồng Bào là hùng bá Thiên Nam, lão tử muốn xem rốt cuộc hắn tàn nhẫn đến mức nào...”
“Ngươi định làm gì?”
Tô Chấn Đông thấy được sát khí trong lời nói của Lý Phong Điền. Hắn do dự mở lời: “Bởi vì ta gây tội nên bị Tô Bình Nam đánh gãy hai chân, ngươi cảm thấy ngươi bắt cóc ta để đối phó hắn có tác dụng sao?”
“Có tác dụng, ngươi không phát hiện ra không có nghĩa là ta nhìn không rõ.”
Lý Phong Điền ngẩng đầu lên, lại từ trong không khí có mùi nồng nặc này hít một hơi thật sâu: “Tiểu Hồng Bào bảo vệ rất tốt đám người thân các ngươi. Những công việc bẩn thỉu của hắn mấy năm nay, gần như hắn không để cho bất cứ người nào trong số các ngươi nhúng tay vào. Tại sao lại phải làm như vậy?”
Toàn bộ cơ thể của Tô Chấn Đông buông thõng xuống, im lặng hồi lâu.
...
Cũng tại thời điểm đó, xứ sở kim chi.
Cuộc họp của tập đoàn Kim Môn đã kết thúc, một kế hoạch tổng thể về việc rút một phần vốn trong hoạt động kinh doanh thương mại và vận tải biển đã được lập ra. Mà mô hình phát triển du lịch và công viên chủ đề nước ngoài cũng đã được quyết định.
Không có bữa tối xa hoa, cũng không có yến tiệc linh đình, Quách Quang Diệu chọn một quán nước ven đường trên một con phố không mấy nổi bật ở Busan làm địa điểm tiếp đãi Tô Văn Văn.
Có thể trong mắt hai con người đã lâu không gặp này, phải ngồi ở bên đường uống rượu bằng bát lớn, ăn miếng to giống như hồi ở Ô thành trước đây mới là cách thoải mái nhất khi ngồi với nhau.