Cho đến nay, Trương Lão Oai luôn rất bất mãn với hoàn cảnh của mình.
Không có năng lực nhưng tự phụ. Có không ít loại người như vậy trên thế giới này. Theo quan điểm của bọn hắn, tất cả sự bất mãn của bọn hắn dường như là do sự bất công của xã hội.
Lão Oai hiển nhiên là một trong số đó.
Hắn nghĩ rằng mình không có lối thoát khi làm ăn thất bại, thậm chí còn rơi vào hạng hạ lưu giang hồ. Hắn cho rằng không phải mình không có năng lực hành động, mà là hắn không có bối cảnh.
Hơn một lần hắn đã uống rượu và trò chuyện với đám bạn trộm cắp của mình, phàn nàn rằng hắn có tài nhưng không gặp thời.
“Tiểu Hồng Bào lấy ngọc làm đường lấy vàng làm nhà dựa vào cái gì?”
Trương Lão Oai cười toe toét: “Ngươi thật sự cho rằng hắn giỏi đánh nhau sao? Sai rồi, hắn có thể đi tới bước này là vì có người đứng sau lưng. Nhà họ Cố và nhà họ Mạnh đều là kim chủ đằng sau Tiểu Hồng Bào.”
Trương Lão Oai thấy bạn của mình không tin, hắn đã nói ra lời nói kinh người: “Đánh giết không khó. Hiện tại đừng nhìn ta giống như hổ xuống đồng bằng. Ta nói cho các ngươi biết, bối cảnh của ta chưa chắc thua kém Tô Bình Nam.”
“Thế Oai ca nhận xét Lý Phong Điền như thế nào?”
Đám trộm cắp hỏi. Niềm vui lớn nhất khi bọn hắn ăn cơm uống rượu cùng Trương Lão Oai là nghe đối phương khoác lác. Bọn hắn đã nhắc đến Tô Bình Nam, đương nhiên sẽ có người hỏi đến Lý Phong Điền.
“Hắn?”
Biểu hiện của Trương Lão Oai không khiến người khác thất vọng: “Chỉ may mắn đứng vào hàng ngũ nhà họ An, cộng thêm chính quyền cần một kẻ xử lý mấy chuyện bẩn thỉu, vừa lúc gặp hắn mà thôi, không tính là một nhân vật.”
Sau khi đánh giá hai người, Trương Lão Oai tựa lưng vào ghế, uống cạn ly bia: “Ta là Bá Nhạc chưa gặp thời. Nếu không, Thiên Nam ngày nay đã có một mẫu ba phần đất của ta rồi.”
Đây là suy nghĩ thật sự của hắn.
Nhưng đêm nay cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ tất cả tưởng tượng của hắn. Thì ra gia hỏa có thể tạo dựng được danh tiếng trong đám ngư long hỗn tạp ở Thiên Nam đều có sự dũng mãnh mà người bình thường khó có được.
Nhìn Lý Phong Điền không chút do dự nổ súng cùng với tốc độ phản ứng và cường độ phản kích của Tô Bình Nam, Trương Lão Oai dựng đứng lông tơ.
Sau khi tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, khỏi cần phải nói, hắn sẽ bị dọa đến xụi lơ nếu đối mặt với họng súng đó.
Những người này thật sự quá coi thường mạng người.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Lão Oai choáng váng hơn nữa vẫn còn ở đằng sau. Bởi vì Lý Phong Điền bất ngờ ném một thứ giống như đèn pin về phía Tô Bình Nam.
Đùng!
Nhìn Tô Bình Nam lui nhanh về đằng sau, Trương Lão Oai vẫn còn chút mơ hồ, nhưng một tiếng nổ đinh tai nhức óc tiếp theo giúp hắn hiểu được vừa rồi vật bị ném ra là gì.
Lựu đạn? Là lựu đạn?
Đây là chém giết giang hồ sao?
Trương Lão Oai cho rằng rút kiếm ra khỏi vỏ ắt thấy máu đã là chuyện không thể tưởng tượng được. Hai người kia sử dụng súng còn chưa tính, bây giờ còn dùng đến cả lựu đạn?
Cái này hẳn là đi đánh trận.
Lúc này, Trương Lão Oai không còn si tâm vọng tưởng như trong quá khứ nữa. Hắn nhìn hai người vẫn đang chiến đấu như một kẻ ngốc.
“E rằng Tiểu Hồng Bào sẽ chết ở đây mất.”
Trương Lão Oai lẩm bẩm.
Mặc dù hắn thấy Tô Bình Nam bộc phát kinh người, nhưng hắn vẫn cho rằng cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về tên điên Lý Phong Điền.
Dù sao Tiểu Hồng Bào là người, cũng có máu thịt, làm sao có thể chống đỡ được lựu đạn nổ tung chứ?
Tô Bình Nam vẫn luôn lùi lại. Lúc này, adrenaline tiết ra khiến cho tốc độ phản ứng của hắn nhanh đến kinh người. Hắn thật sự có được cảm giác thoải mái đã lâu không gặp. Đó là lý do hắn khăng khăng đi một mình hôm nay.
Tất cả mọi người đều không đồng ý, nhất là đám người Lục Viễn, Đỗ Cửu luôn bám dính đằng sau hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Bình Nam giữ nguyên ý định.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Tô Bình Nam đương nhiên hiểu đạo lý này. Huống chi năng lượng và quyền thế của tập đoàn Cẩm Tú hoàn toàn không cần hắn phải tự mình ra tay với tên điên này.
Đại bác bắn muỗi, tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm không phải là việc một thủ lĩnh đủ tư cách nên làm. Bình thường Tô Bình Nam luôn trầm ổn, cẩn thận, tại sao hôm nay hắn lại phạm sai lầm này chứ?
Mọi người đều không hiểu được quyết định của Tô Bình Nam.
Nhiều người cho rằng hắn làm như vậy là vì lo lắng cho sự sống chết của Tô Chấn Đông, hơn nữa hắn đánh nhau với Lý Phong Điền cũng có thể là vì thể diện.
Suy đoán của bọn hắn hoàn toàn sai.
Tô Bình Nam muốn dùng chém giết xoa dịu áp lực không cách nào bày tỏ được với người ngoài.
Tâm chí của nam nhân vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng Tô Bình Nam cũng là một con người. Hắn không thể dùng bất kỳ góc độ khoa học nào để giải thích sức mạnh ngày càng tăng của mình, mặc dù nam nhân đã từng một lần cho rằng đây chính là nguyên nhân hắn trùng sinh vào thời không song song này.
Giữ một bí mật không thể nói với ai không phải là một điều dễ chịu, huống chi là một bí mật luôn thay đổi.
Tuy nhiên, phương pháp giải tỏa căng thẳng của Tô Bình Nam rất đơn giản và thô bạo. Dòng máu vẫn đang chảy trong xương của nam nhân khiến hắn cảm thấy không có gì thích hợp hơn chiến đấu trên bờ vực sinh tử!
Đây chính là nguyên nhân.
Khi Lý Phong Điền ném ra quả lựu đạn thứ tư, Tô Bình Nam đã ước tính được thời gian tên điên này thay đổi lựu đạn. Sau đó, hắn đã làm một chuyện khiến Lý Phong Điền sợ hãi.
Tô Bình Nam dốc toàn lực lao về phía trước, đồng thời cả người nhảy lên, tay phải của nam nhân chính xác nắm lấy kíp nổ còn đang tỏa ra khói xanh.
Đây không phải là lý do khiến Lý Phong Điền sợ hãi.
Điều thực sự khiến Lý Phong Điền đột nhiên hiểu ra mình không bằng Tiểu Hồng Bào nằm ở một chi tiết.