Lúc này, ánh trăng trong veo như nước.
Vì vậy, Lý Phong Điền có thể nhìn thấy rõ ràng, mặc dù khói xanh từ đỉnh kíp nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng tay của Tiểu Hồng Bào không hề run lên một chút, thậm chí ánh mắt của hắn còn rất bình tĩnh.
Đây là sự bình tĩnh sau khi căng thẳng được giải phóng.
Có lẽ trong đời này đây là đầu đầu tiên Lý Phong Điền cảm nhận được ý nghĩa của ba chữ “sởn da gà”. Nhìn thấy Tô Bình Nam giơ tay lên, hắn lập tức lăn mình một cái, rồi nghe thấy một tiếng nổ lớn sau lưng hắn ba mét.
Ù tai, choáng đầu, hoa mắt.
Lý Phong Điền vẫn chưa hết hy vọng, lồm cồm bò dậy như người say, một tay sờ vào hông.
“Chẳng thú vị gì cả, không chơi nữa.”
Giọng nói của Tô Bình Nam vang lên phía sau lưng hắn. Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng xé gió rồi cả người chìm vào bóng tối.
Trương Lão Oai nhìn thấy Tô Bình Nam đá ngất Lý Phong Điền rồi kéo hắn như kéo con chó chết biến mất trong màn đêm, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Hai người này gây ra náo động không nhỏ. Cách làm hợp lý nhất bây giờ là nhanh chóng rời khỏi hiện trường giống như chiến trường này, nhưng hắn vẫn không động đậy.
Bởi vì chân của hắn đã hoàn toàn xụi lơ.
Sau đêm đó, Trương Lão Oai yên phận với việc làm ăn nhỏ của mình, bởi vì hắn hiểu ra một việc.
Giang hồ không phải là giang hồ mà hắn tưởng tượng.
Một trận tranh đấu liều mạng đã kết thúc. Đồng thời, một cuộc giết chóc khác vừa bắt đầu.
…
“Có cần người rửa xe không?”
Người duy nhất có thể giao tiếp với người bình thường là Trần Lưu Ly đang khom người nói với giám đốc Phác còn chưa xuống xe. Sau lưng nữ hài là Kim Nghiên Đấu đang ôm thùng nước và một số dụng cụ rửa xe chờ sẵn.
Ít ai biết rằng giám đốc Phác ngày thường nhìn giống thư sinh lại rất thích mấy nữ hài trẻ tuổi, đặc biệt là những nữ hài ngây ngô, chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Giám đốc Phác giơ tay ngăn vệ sĩ của mình lái xe đi, mỉm cười nhìn mấy nữ hài trước mặt, nhất là vòng eo thon thả của Trần Lưu Ly lại càng khiến ánh mắt của hắn nhìn lâu hơn.
“Nhà ta có rất nhiều xe cần rửa, ngươi có muốn đến biệt thự của ta giúp ta làm việc này không?”
Để gia tăng sức thuyết phục, giám đốc Phác vừa nói vừa móc chiếc ví mang trong người ra, lấy một xấp năm mươi nghìn won thật dày, rồi nhìn những nữ hài nghèo khó đêm hôm còn đi rửa xe.
Gần đây, áp lực của giám đốc Phác rất lớn. Ba nữ hài trẻ tuổi trước mặt chắc chắn là liều thuốc tốt nhất để giải tỏa áp lực cho hắn.
Áp lực là vì hắn biết ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã nghi ngờ hắn trong việc mua lại nhà máy hóa chất.
Trong một tổ chức giống như tập đoàn Kim Môn, lãnh đạo cấp cao không hài lòng không chỉ sa thải nhân viên như những công ty bình thường.
Mà là chết người đấy.
Nhưng Phác Xương Bá vẫn có một chút do dự trong việc mua lại nhà máy hóa chất, bởi vì bên hắn đối mặt chính là Samsung. Hắn đã tiết lộ một số dữ liệu xây dựng cho Samsung và các tài phiệt khác để lấy lòng.
Hắn cần sự hỗ trợ của những tài phiệt này để có thể tự mình đứng vững, dù sao chỉ có những tài phiệt mà hắn quen thuộc mới có thể mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Giám đốc Phác là lão nhân của tập đoàn Kim Môn, hắn biết rất rõ tập đoàn Kim Môn làm việc không từ thủ đoạn.
Sở dĩ hắn muốn rời khỏi tập đoàn Kim Môn là vì địa vị của hắn trong nội bộ tập đoàn ngày càng suy yếu. Hắn cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do hắn không phải người gốc Hoa.
Hơn nữa, hiện nay gần 90% giám đốc điều hành hàng đầu của tập đoàn Kim Môn là người gốc Hoa. Điều này khiến giám đốc Phác luôn khinh thường người di dân cảm thấy không thoải mái.
…
“Số tiền này cho chúng ta sao?”
Trần Lưu Ly rụt rè hỏi, thể hiện sâu sắc vẻ ngoài mong manh và đáng thương của một nữ hài ngây thơ.
“Chỉ cần ta vui, các ngươi có thể nhận được nhiều hơn thế.”
Giám đốc Phác tươi cười bước sang một bên mở cửa xe, nhiệt tình vỗ vào chiếc ghế bọc da.
“Được, nhưng sáng mai chúng ta phải lên lớp, rửa xong chúng ta sẽ đi.”
Trần Lưu Ly càng hành động yếu ớt, trái tim của giám đốc Phác lại càng nóng như lửa đốt. Hắn gần như không kịp chờ đợi kéo nữ hài lên xe. Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, rất ăn ý rời khỏi hiện trường. Tài xế đằng trước quen thuộc hạ tấm màn che xuống, chia xe thành hai không gian kín và tách biệt hoàn toàn.
Chỉ là tài xế không biết rằng không gian đằng sau lưng hắn không phải là cảnh tượng khiêu dâm như hắn nghĩ, mà là một cuộc chiến đẫm máu và tàn khốc!
Hai tay giám đốc Phác ôm chặt lấy sợi dây thép quấn quanh cổ, hai mắt trợn trắng, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ô ô.
Nữ hài vừa rồi còn nhu nhược, nháy mắt đã lấy mạng hắn.
“Giúp ta một chút, sức của ta không đủ.”
Gương mặt xinh đẹp của Trần Lưu Ly lúc này giống như quỷ ám. Hai tay nữ hài liều mạng dùng sức kéo dây tơ thép ra đằng sau.
Phản ứng của Kim Nghiên Đấu nhanh nhất. Nàng lập tức dùng đầu gối ấn mạnh vào chỗ hiểm của giám đốc Phác, khiến hắn phát ra tiếng gầm nhẹ vì đau.
Nhưng một đòn này cũng khiến giám đốc Phác thả lỏng tay. Con ngươi đầy tơ máu của hắn tràn ngập tuyệt vọng, bởi vì hắn biết kết cục của hắn chỉ có một.
Hắn sẽ bị thắt cổ đến chết.
…
“Giám đốc Phác hẳn có luyện thể thao. Ở độ tuổi của hắn, người có cơ bắp phồng lên sau lớp áo không nhiều.”
Tô Văn Văn nói với Quách Quang Diệu: “Ba nữ hài kia đều là người mới, chưa chắc có thể giết hắn một cách dễ dàng.”
“Chỉ là một cơ thể già nua bị rượu và tình dục móc rỗng mà thôi. Ba nữ hài này là ác quỷ từ trong địa ngục leo ra đấy.”
Quách Quang Diệu mỉm cười nói: “Cho nên ta cược những nữ hài đáng yêu này sẽ thắng.”
“Các nàng đối phó với hai vệ sĩ và tài xế như thế nào?”
Tô Văn Văn chuyển sang nhìn hai vệ sĩ vẫn còn đang canh giữ ngay cửa ra vào.