“Giết chết giám đốc Phác, các nàng xem như vượt qua bài kiểm tra.”
Quách Quang Diệu nhìn ba nữ hài thất thểu bước xuống xe, cười rất vui vẻ: “Những người khác tất nhiên sẽ có người xử lý.”
Kèm theo lời nói của nam nhân, một chiếc ô tô gầm rú lao vào bãi đậu xe. Một vài hán tử mặc vest đen hét lên một tiếng rồi lao về phía tên vệ sĩ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
“Làm như vậy để lại nhiều vết tích lắm, có gặp phiền phức gì không đấy?”
Tô Văn Văn cau mày.
“Quốc gia này là thế giới của tài phiệt, không phải Hạ quốc. Hiện tại, Kim Môn chính là tài phiệt.”
Quách Quang Diệu nhìn hai vệ sĩ ngã trong vũng máu, bật cười không chút kiêng nể gì cả.
…
Cảm giác tuyệt vọng là thế nào?
Giải thích theo nghĩa đen, có nghĩa là trái tim vô cùng đau đớn và hoang mang, đại não không thể phán đoán điều gì theo logic, thậm chí không thể xác định mình còn sống hay không.
Hiện tại, Tô Chấn Đông đang ở trong trạng thái như vậy.
Sau khi Lý Phong Điền đưa hắn vào căn phòng đầy mùi thi thể chết cháy này, phòng tuyến tâm lý của Tô Chấn Đông đã sụp đổ. Hắn nhìn ra được Lý Phong Điền là tên điên giết người không chớp mắt. Nói như vậy, hắn có thể bị đối phương giết chết bất cứ lúc nào.
Giữa sự sống và cái chết có sự khủng khiếp rất lớn.
Mặc dù hắn là anh ruột của Tô Bình Nam, nhưng Tô Chấn Đông không có sự cay độc và dã tính như em trai của mình.
Thật ra Lý Phong Điền giết Tô Chấn Đông hay không không quan trọng, nhưng Tô Chấn Đông đã làm sai một việc. Hắn không nên cầu xin Lý Phong Điền đừng giết hắn khi đối phương chuẩn bị rời đi.
Lý Phong Điền là một nam nhân giống như dã thú.
Cho nên, Tô Chấn Đông cầu khẩn hắn, chẳng những không khơi dậy được lòng trắc ẩn của hắn, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy Tô Chấn Đông giống như một con ruồi không sợ làm phiền người khác.
Đối mặt với một con ruồi, rất nhiều người lựa chọn đánh chết. Cho nên, Lý Phong Điền đã đâm Tô Chấn Đông một dao.
Một dao đó cũng chỉ là Lý Phong Điền tiện tay mà thôi. Con dao sắc bén đâm thẳng vào bên dưới xương quai xanh của Tô Chấn Đông. Máu phun ra khiến Tô Chấn Đông ngậm miệng lại.
Lý Phong Điền không thèm nhìn Tô Chấn Đông một cái, lập tức đóng cửa rời đi.
Bởi vì khinh thường, một dao kia của Lý Phong Điền rất tùy ý. Cho nên Tô Chấn Đông vẫn chưa mất mạng.
Máu từ vết thương chậm rãi nhỏ xuống đất, nhìn chính mình từ từ chết đi vì mất máu quá nhiều, sự dày vò này đủ khiến một người bình thường gục ngã.
Hắn cố vùng vẫy để tháo dây trói tay chân, cố la hét thật to để gọi người khác đến cứu nhưng đều vô ích.
Vùng vẫy chỉ làm máu chảy ra từ vết thương nhanh hơn. Mà tiếng rống cũng chẳng người nào nghe được.
Mùi gay mũi dẫn tới khu chung cư này chẳng ai thèm ở.
Đầu óc Tô Chấn Đông tuyệt vọng trở nên trống rỗng. Ngay khi ý thức của hắn dần dần mất đi, cánh cửa đóng lại tất cả hy vọng của hắn bị đá tung.
Rầm.
Âm thanh thô bạo cực kỳ chói tai cùng với gương mặt Tô Bình Nam ngày thường khiến Tô Chấn Đông sợ hãi, giờ đây lại khiến hắn rơi nước mắt.
“Bình Nam…”
Tô lão đại nuốt nước miếng, mím môi như đứa trẻ lạc đường nhìn thấy mẹ, yếu ớt nói: “Ta sợ mình chết mất…”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Bình Nam chưa bao giờ an ủi người khác.
Tô Bình Nam chẳng thèm để ý đến biểu hiện mềm yếu của Tô Chấn Đông. Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương, sau đó mới nói: “Trước khi ta nói chuyện, ngươi mau nín khóc đi.”
Tô Chấn Đông rất nghe lời, ngừng thút thít.
Nhìn Tô lão đại bị trói như cái bánh chưng, nam nhân vừa cởi dây trói vừa lạnh lùng nói: “Ngươi họ Tô, đừng có làm mất mặt họ Tô như thế. Bây giờ ta hỏi, ngươi đáp.”
Tô Chấn Đông gật đầu thật mạnh.
Hắn hiểu tính tình của em trai mình hơn bất kỳ ai. Bây giờ hắn không dám làm bất cứ hành động nào khiến Tô Bình Nam nổi giận.
“Không thở được, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí đúng không?”
Tô Chấn Đông gật đầu.
Tô Bình Nam tiện tay ném Lý Phong Điền còn đang hôn mê sang một bên, nói không thèm che giấu: “Một dao kia làm tổn thương đến phổi của ngươi, cách trái tim của ngươi rất gần. Bây giờ máu đã tràn vào phổi của ngươi, rất nguy hiểm.”
“Sẽ chết sao? Ngươi có thể cứu ta đúng không?”
Ánh mắt Tô Chấn Đông nhìn Tô Bình Nam chỉ toàn là chờ mong.
“Trước khi đi, ta đã dự đoán được ngươi sẽ bị thương rất nặng. Bác sĩ đang trên đường đến.”
Tô Bình Nam không đưa ra câu trả lời rõ ràng, ngược lại hắn nói một câu khiến Tô Chấn Đông không dám tin.
“Trước khi bác sĩ đến, ta cần ngươi làm một việc.”
Tô Bình Nam vừa nói vừa đá vào Lý Phong Điền đang có dấu hiệu thức tỉnh, đối phương lập tức hôn mê một lần nữa.
“Chuyện gì?”
Tô Chấn Đông cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn. Hắn thở hổn hển nói.
“Giết hắn.”
Tô Bình Nam đặt con dao mà Lý Phong Điền đã dùng để đâm vào phổi Tô Chấn Đông cách đây không lâu vào bàn tay yếu ớt của đối phương: “Ngươi không cần phải cố gắng quá nhiều, chỉ cần quẹt nhẹ vào cổ họng của hắn, hắn sẽ chết ngay.”
Ánh mắt của Tô Chấn Đông chỉ toàn là sự chấn kinh lẫn không thể tin nổi. Em trai ruột của hắn bảo hắn giết người.
“Ngươi bị bắt cóc, phản kháng cầm dao giết người là tự vệ, ta cam đoan ngươi sẽ không có việc gì.”
Tô Bình Nam nhìn người anh trai lớn lên từ nhỏ với mình, ánh mắt phức tạp: “Mặc dù ta không có ở nhà, nhưng ta biết mấy ngày nay ngươi đang làm cái gì, suy nghĩ chuyện gì.”
Nam nhân thở dài.
“Tô lão đại, nếu ngươi không muốn chấp nhận cuộc sống yên ổn của người bình thường, vậy ngươi hãy thể hiện sự hung ác của người họ Tô đi.”