Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1939 - Chương 1939. Thảm Sát

Chương 1939. Thảm sát
Chương 1939. Thảm sát

Không chỉ vậy, anh em nhà họ Tô có núi vàng biển bạc này không hề có bất kỳ hành vi hưởng thụ nào. Mọi người đều biết Tô Bình Nam là người cuồng làm việc, không thích hưởng thụ.

Bọn hắn không ngờ Tô Định Bắc còn quá trẻ cũng như vậy.

Một nữ hài không thích mỹ phẩm, không thích những chiếc túi hàng hiệu, không có thú vui tiêu khiển, giờ làm việc và sự điên rồ của nàng còn tệ hơn cả anh trai của mình.

Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc?

Trong mắt Tô Bình Nam và Tô Định Bắc, bọn hắn chỉ có mục tiêu cao ngất trời. Bọn hắn không thích hưởng thụ, bọn hắn xem chúng sinh như sâu kiến, trâu ngựa.

Nói cách khác, mục tiêu lý tưởng của bọn hắn chẳng khác gì những kẻ cuồng tín.

Có lẽ đó là mối liên hệ không thể giải thích được giữa huyết thống.

Khi Tô Chấn Đông ngất đi, Tô An Tây đã hai ngày hai đêm không chợp mắt vừa mới chìm vào giấc ngủ không bao lâu đột nhiên bừng tỉnh.

Bây giờ là mười một giờ sáng ở xứ sở xương rồng. Nữ hài đang thẫn thờ lắng nghe mọi tiếng ồn ào ngoài cửa sổ. Hai ngày qua nàng đã giúp Hội chữ thập đỏ quốc tế tái định cư những người tị nạn sống sót sau một vụ thảm sát.

Mới hai ngày trước, cách nàng bảy mươi cây số đã xảy ra một cuộc thảm sát đẫm máu. Mười chín người chết, đa số là phụ nữ, nho sĩ và trẻ em.

Kẻ giết người không phải thế lực xã hội đen nào cả, cũng không phải lực lượng chính thức, mà là một nhóm người tị nạn khác, cũng là những người dân nghèo.

Điều này đã mang lại cho Tô An Tây đả kích rất lớn.

“Kẻ yếu ức hiếp kẻ yếu, kẻ nghèo ức hiếp kẻ nghèo.”

Một câu nói của Tô Bình Nam xuất hiện trong đầu nữ hài.

Trấn Đông, Bình Nam, An Tây, Định Bắc.

Đây là bốn cái tên mà Tô phụ đặt cho bốn anh em nhà họ Tô. Bốn người bốn tính cách hoàn toàn khác biệt. Tô Chấn Đông nhu nhược, Tô Bình Nam tàn nhẫn, Tô An Tây thiện lương và Tô Định Bắc kiêu ngạo.

Thật ra, Tô An Tây vẫn muốn làm một người bình thường.

Yên ổn sống qua mỗi ngày, đủ khả năng giúp đỡ những người bên cạnh, sau đó gặp được một nam nhân trung thực, sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng sau khi Tô Bình Nam tàn nhẫn xé bỏ bức màn giả tạo mà xã hội khoác lên mình, trái tim của nữ hài khẽ thay đổi.

Nàng đến xứ sở xương rồng thời gian không ngắn. Cuộc sống như địa ngục ở đây càng làm cho Tô An Tây bắt đầu nhìn thẳng vào nội tâm của mình hơn.

“Lòng tốt mà không có sức mạnh là bất lực và hèn mọn.”

Nữ hài lẩm bẩm.

“Johnny, mang Tiểu Eddie đến chỗ ta, ta có việc cần ngươi giúp đỡ.”

Nữ hài bấm số điện thoại của chàng trai từng ngại ngùng vay tiền mình, ánh mắt chỉ toàn là sự điên cuồng của nhà họ Tô.

Nàng là Tô An Tây dịu dàng, nhưng nàng cũng là thế hệ này của nhà họ Tô.

Tô An Tây đã từng hỏi Tô Bình Nam một vấn đề: “Nhị ca, ngươi hy vọng ta như thế nào? Giống Định Bắc sao?”

Tô Bình Nam lắc đầu, suy nghĩ mấy phút rồi mới đưa ra câu trả lời.

“Không có hai chiếc lá giống nhau.”

Nam nhân hiếm khi búng vào trán nữ nhân: “Cứ sống vui vẻ là tốt rồi, không cần suy nghĩ lung tung những thứ khác.”

Mưa gió rất lớn, Tô An Tây nhớ rõ nhị ca của nàng đứng bên trái của nàng, dùng bờ vai rộng rãi chặn lại tất cả mưa gió cho nàng.

Điều này phù hợp với phong cách làm việc nhất quán của Tô Bình Nam.

Nam nhân rất ít khi nói mấy chuyện tình cảm nhưng hành động của hắn không bao giờ để cho Tô An Tây thất vọng.

Bởi vì Tô An Tây hiểu rất rõ nhị ca của mình.

“Với phong cách làm việc của Định Bắc….”

Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Nếu nhị ca và lão tứ xảy ra chuyện, nàng phải làm thế nào?

Tô An Tây không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nàng rất nhanh đã có đáp án.

Nàng sẽ giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng của nhà họ Tô, cố gắng hết sức vì tập đoàn Cẩm Tú.

Đây chính là Tô An Tây, nhìn thì rất dịu dàng nhưng thực chất bên trong vẫn chảy dòng máu của nhà họ Tô.

Bây giờ Johnny không còn là kẻ theo sau Benny, và Tiểu Eddie không còn là củ khoai tây nhỏ mà mọi người xung quanh có thể hô tới quát lui.

Bọn hắn đã có cái tên mà người ở khu ổ chuột nghe tên phải run sợ.

Bá vương Johnny và đồ tể Eddie.

Giờ đây, số thanh thiếu niên theo hai người bọn hắn kiếm sống đã lên tới hơn năm mươi người. Những thanh thiếu niên này đều có một đặc điểm chung, đó là có người ba nghiện rượu và bạo lực, còn mẹ thì chỉ biết khóc.

Nghèo đói có thể biến một cậu bé tốt bụng thành ác quỷ, huống hồ ở cái khu ổ chuột như luyện ngục trần gian này?

Một cái mạng đáng giá bao nhiêu tiền?

Một số tổ chức phi lợi nhuận trong cộng đồng quốc tế từng làm một thống kê về khu ổ chuột Nazar rộng lớn đến kinh ngạc.

Trong một năm, có 2.800 vụ chém giết lẫn nhau trong khu ổ chuột này. Tổng số tiền liên quan chỉ là 8.500 đô la Mỹ.

Nói cách khác, một mạng sống có giá trung bình là ba đô la.

Ba đô la thực sự quá rẻ.

Johnny và Eddie đến rất nhanh.

Đối với đội ngũ của bọn hắn, Tô An Tây đến từ Hạ quốc có sức ảnh hưởng đáng kinh ngạc. Hầu như thiếu niên nào cũng nhận được sự giúp đỡ từ nữ hài có vẻ ngoài ngọt ngào này, cộng với sự giúp đỡ vị tha và cứu sống nhiều thiếu niên. Những thứ đó có lực sát thương rất lớn đối với những thiếu niên thiếu tình thương của ba mẹ từ nhỏ.

“Miss Tô, có chuyện gì cần chúng ta làm sao?”

Johnny ôm Tô An Tây rất lịch sự như thường lệ rồi lên tiếng hỏi.

“Các ngươi biết gì về vụ thảm sát gần đây tại số 4 Asylum hay không?”

Tô An Tây mỉm cười giúp đồ tể Eddie chỉnh cổ áo hơi lệch của hắn rồi mới hỏi thăm. Biệt danh đồ tể của Eddie xuất phát từ một vụ thảm sát mà Tô An Tây không hề hay biết.

Chính cậu bé mười lăm tuổi gầy gò, da nhợt nhạt này đã thực hiện một vụ thảm sát nửa năm trước khiến cảnh sát cũng phải kinh ngạc.

Hết chương 1939.
Bình Luận (0)
Comment