Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1940 - Chương 1940. Quyên Góp

Chương 1940. Quyên góp
Chương 1940. Quyên góp

Vụ thảm sát diễn ra trong một nhà nghỉ ở khu ổ chuột.

Sở dĩ nhà nghỉ này gần khu ổ chuột là do các nữ hài thuộc tầng lớp tư sản thường bán rẻ thân xác của mình ở đây.

Trẻ, đẹp và rẻ.

Đây chắc chắn đã trở thành nơi tìm lạc thú của một số người. Ông chủ đương nhiên biết sự khủng khiếp của những tệ nạn ẩn chứa trong khu ổ chuột nên cần một số người đảm bảo an toàn cho khách hàng của mình.

Hắn lựa chọn phương thức ô dù vô cùng đơn giản và thô bạo, đó là hắn có thể đảm bảo những khách hàng đến nhà nghỉ vui chơi vào ban đêm sẽ không bị cướp, không bất ngờ trúng đạn lạc.

Mười một mạng sống. Khi tranh giành địa bàn, khả năng giết chóc đáng kinh ngạc của Tiểu Eddie đã được thể hiện đầy đủ, đặc biệt là cách hắn bắn vào một vài tù binh không hề phản kháng với khuôn mặt vô hồn khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh trong lòng. . .

Cũng chính nhờ vụ thảm sát đó, những thiếu niên này đã có được bất động sản đầu tiên hoàn toàn thuộc về bọn hắn.

Bây giờ mảnh đất này có thể mang lại cho bọn hắn thu nhập gần năm mươi đô la một ngày, đây đã là một số tiền rất lớn đối với những thiếu niên trong khu ổ chuột.

Nhưng bây giờ, cậu thiếu niên giống như ác quỷ trong mắt người khác lại đang cười vô cùng ngượng ngùng, nhìn Tô An Tây bằng ánh mắt yêu thương không giấu giếm.

“Vì hai mươi đô la tiền cứu trợ chứ sao.”

Tiểu Eddie biết rất rõ tin tức. Hắn trả lời câu hỏi của Tô An Tây: “Người phụ trách là Dutt, hắn biển thủ hai mươi đô la, cho nên hắn đã giết tất cả mọi người.”

Điều khiến Tô An Tây ngạc nhiên không phải số tiền, mà là sự bình thản trên gương mặt của Tiểu Eddie.

Rõ ràng trong suy nghĩ của những thanh thiếu niên này, giết rất nhiều người chỉ vì hai mươi đô la là chuyện đương nhiên và bình thường nhất.

“Trật tự hỗn loạn chỉ dẫn đến nghèo đói, tại sao ngươi không tạo ra một khu vực có trật tự?”

Tô An Tây đưa ra suy nghĩ của mình.

Thiên Đô.

Lý Phong Điền đã chết.

Vụ việc này là một tin tức bùng nổ đối với toàn bộ hệ thống cảnh sát Thiên Đô.

Hàng loạt cuộc thẩm vấn gần đây đã phơi bày tội ác của tên điên này. Giờ hắn đã chết, rất nhiều điều sẽ được sáng tỏ, chắc chắn sẽ khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một vấn đề khác nảy sinh.

Độc quyền bạo lực, thuê sát thủ giết người, thậm chí mở sòng bạc và các tội ác khác đều minh họa cho một vấn đề, Lý Phong Điền đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng số tiền này ở đâu? Nó đã đi đâu rồi?

Lý Phong Điền chi tiêu cho bản thân có thể được mô tả là keo kiệt.

Hắn mặc một chiếc áo khoác rách rưới màu xanh quân đội bẩn thỉu hiếm khi được thay, hút những điếu thuốc có giá vài tệ. Hắn cất số tiền đó ở chỗ nào?

Sau khi tìm hiểu và điều tra kỹ lưỡng, một câu trả lời không thể tin được đã xuất hiện trước mặt mọi người, bao gồm cả Tô Bình Nam…

Không có bất kỳ quan niệm luật pháp nào, đối xử với con người như chó lợn.

Tàn nhẫn, hung ác, điên cuồng.

Đây là ấn tượng của mọi người về Lý Phong Điền, cũng là cái mác gắn trên người hắn.

Trong mắt cảnh sát, dường như Lý Phong Điền vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Theo thống kê không hoàn chỉnh của cảnh sát, con số mà Lý Phong Điền vơ vét được thông qua các loại thủ đoạn trong hơn một năm nay rất có thể đã đạt tới mười sáu triệu.

Đối với tập đoàn Cẩm Tú, có lẽ mười sáu triệu chỉ là hạt cát trong sa mạc. Nhưng trên hồ sơ phạm tội ở Thiên Đô, con số này đủ để viết vào lịch sử.

Đáng tiếc số tiền này không thể thu hồi được.

Thậm chí hành vi của Lý Phong Điền còn dẫn tới cuộc thảo luận sôi nổi về quan điểm tư pháp ở thời không này.

Đã tìm thấy hướng đi của tiền.

Dưới hòn gạch lát sàn trong căn phòng của Lý Phong Điền có mấy xấp tiền mỏng khiến tất cả mọi người có mặt đều hoa mắt.

"Hai trăm mười nghìn."

"Năm mươi chín nghìn."

"Ba triệu một trăm mười lăm nghìn."

Tổng số tiền trong sổ quyên góp lên đến mười bảy triệu năm trăm nghìn. Tức là Lý Phong Điền đã quyên góp toàn bộ tiền của hắn.

Bên nhận là Hội chữ thập đỏ.

"Sao có thể chứ?"

Kỳ Đồng Ủy nhìn biên lai mà cấp dưới đưa tới, lẩm bẩm một mình. Hắn xoay người nhìn Lý Phong Điền đã bị vải trắng che kín, như thể muốn tìm một đáp án.

Lý Phong Điền đã biến thành một thi thể lạnh băng đương nhiên sẽ không đưa ra bất kỳ đáp án nào. Nam nhân dưới lớp vải trắng đã không còn sự điên cuồng và hung ác trong quá khứ.

"Sếp Kỳ, trên sổ quyên góp viết rất rõ điều kiện, đó là tài trợ chữa trị cho bệnh nhân mắc bệnh thiếu đồng gì đó, khoản nào ra khoản nấy."

Một cấp dưới tìm được giấy chứng nhận quyên góp trước kia của Lý Phong Điền, nhìn nội dung mà như phát hiện ra châu lục mới, lập tức báo cáo với Kỳ Đồng Ủy.

"Bệnh thiếu đồng?"

Ông chủ Kỳ có kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy căn bệnh này.

"Sao tên điên này lại quan tâm đến nó?"

Giọng nói của ông chủ Kỳ không che giấu được sự kinh ngạc.

"Một căn bệnh hiếm thấy, không có tiền lệ trị tận gốc."

Thân tín của ông chủ Kỳ tiếp lời: "Trong tư liệu điều tra của chúng ta nói Lý Phong Điền từng có một đứa con chết vì căn bệnh này."

Mọi người im lặng.

"Thu đội! Xử lý khoản tiền này như thế nào, ta thật sự không biết phải làm sao."

Niên đại này còn chưa có tiền lệ tiền trái pháp luật biến thành tiền quyên góp. Lúc này tất cả mọi người không ngờ rằng chuyện này sẽ dẫn đến rất nhiều tranh luận trong giới Luật.

Hết chương 1940.
Bình Luận (0)
Comment