Có một số việc đã định trước sẽ trở thành bí mật.
Mười một năm trước, trên hành lang của một bệnh viện, một cậu bé sắc mặt nhợt nhạt run rẩy vì đau ngồi trong lòng một nam nhân quần áo tả tơi.
"Ba ơi, ta sẽ chết ư?"
Cậu bé ngẩng đầu hỏi. Mặc dù nỗi đau đớn khiến môi hắn tím tái, nhưng trong đôi mắt hồn nhiên vẫn tràn đầy khát vọng sống.
"Sẽ không, ngươi sẽ không chết."
Nam nhân quần áo tả tơi chỉ có thể bất lực đưa ra một lời nói dối.
"Ba à, chẳng phải ngươi đã nói đến bệnh viện là có thể chữa bệnh sao? Vì sao bác sĩ không để ý tới chúng ta?"
Lời nói hồn nhiên văng vẳng trong hành lang vắng vẻ.
Nam nhân không trả lời, chỉ ôm chặt con trai mình. Bởi vì hắn không thể giải thích căn bệnh này là bệnh nan y, cũng không thể giải thích hắn không thể gánh vác chi phí xét nghiệm dù là rẻ nhất.
"Ba ơi, ta biết mình sắp chết."
Cậu bé thông minh từ nhỏ, bàn tay nhỏ bé vỗ về bả vai run rẩy của ba.
"Có phải bởi vì chúng ta không có tiền nên bác sĩ không để ý tới chúng ta không?"
Nam nhân áo quần tả tơi vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
"Ba ơi, ngươi có thể hứa với ta một việc không?"
Hơi thở của cậu bé càng lúc càng yếu, nhưng hắn vẫn cố nhịn đau nói: "Nếu tương lai ngươi có tiền thì giúp những bạn nhỏ giống ta có được không? Thật sự khó chịu lắm..."
Nam nhân quần áo tả tơi không kìm được bật khóc. Trong tiếng khóc của nam nhân, cậu bé vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Câu nói này của cậu bé khiến rất nhiều nhân viên y tế đi ngang qua cảm động.
Không phải bọn hắn không chữa trị, mà là không chữa trị được.
Bọn hắn từ chối lời cầu xin khổ sở của nam nhân bởi vì bác sĩ điều trị chính biết rõ gia cảnh của nam nhân, hắn không muốn nam nhân tiêu hết gia sản đổi lấy một kết quả không thể thay đổi.
Dù sao người sống vẫn phải sống tiếp đúng không?
...
"Tiền của Lý Phong Điền đều được quyên góp à?"
Sau khi Tô Bình Nam biết tin này, vẻ mặt không khá hơn Kỳ Đồng Ủy là bao.
Có thể khiến Tiểu Hồng Bào không bộc lộ cảm xúc ra ngoài thất thố như vậy, có thể thấy việc Lý Phong Điền quyên tiền khiến Tô Bình Nam bất ngờ cỡ nào.
"Đúng vậy. Theo tư liệu phía cảnh sát, Lý Phong Điền từng có một đứa con trai, mà con trai hắn chết vì căn bệnh này."
Lục Viễn cũng lộ vẻ khó tin.
"Chúng sinh đều khổ."
Tô Bình Nam không hỏi thêm nữa, chỉ hờ hững nói: "Nếu phía cảnh sát kiên quyết thu hồi số tiền này, vậy thì chúng ta sẽ bỏ ra."
"Vâng."
Lục Viễn gật đầu, khom người rời đi.
Thế giới này luôn kỳ lạ, kịch tính khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Bất kể Lý Phong Điền điên cuồng tàn nhẫn hay là Tô Bình Nam hung ác bá đạo, bọn hắn đều không dự liệu được chuyện xảy ra vào ngày này ở mười sáu năm sau.
Một mỹ nữ thích chưng diện họ Quách của hiệp hội Chữ Thập Đỏ vì khoe giàu dẫn tới người phía sau bị điều tra.
Mà trong hành vi phạm tội của người phía sau có một khoản tiền tham ô.
Trong đó có một khoản tiền được ghi như sau.
Thời gian: năm 1998.
Người quyên tiền: Lý Phong Điền
Phạm vi sử dụng tiền: Giúp đỡ chữa trị căn bệnh thiếu đồng - nan đề mang tính quốc tế.
…
…
Lý Phong Điền chết rồi, nhưng sóng gió Thiên Đô không vì hắn mà dừng lại.
Thật ra nếu nhìn nhận cái chết của Lý Phong Điền từ góc độ khác, kết quả này không xấu.
Người chết không thể nói chuyện.
Rất nhiều vấn đề không có cách nào giải quyết và nước bẩn đều bị tạt lên đầu tên điên này. Bài kiểm tra rất đẹp, cuộc càn quét tội phạm có thành quả, tất nhiên ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Nhưng trong mắt tam giáo cửu lưu, không thể nghi ngờ là Tiểu Hồng Bào toàn thắng. Tất cả mọi người đều hiểu một đạo lý, Cẩm Tú vẫn là Cẩm Tú kia, Tiểu Hồng Bào vẫn là Tiểu Hồng Bào kia.
"Lý Phong Điền bắt cóc Tô Chấn Đông, kết quả là bị giết trong quá trình vật lộn?"
Nhậm Thiết Quân quan tâm tới tập đoàn Cẩm Tú chưa từng thấy. Sau khi nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên là không thể nào.
"Một nông dân chất phác làm trong lò gạch có thể giết ngược một tên côn đồ cùng hung cực ác trong lúc bị trói?"
Nhậm Thiết Quân nhìn Lý Kiến Tân đứng thẳng tắp: "Ngươi đã đọc ghi chép chưa?"
"Ta không thể nhúng tay quá sâu, vụ án này nằm trong tay Kỳ Đồng Ủy. Nhưng dù có xem thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề."
Lý Kiến Tân lắc đầu: "Huống chi theo phong cách làm việc của Tô Bình Nam, hẳn là giọt nước không lọt."
"Có điều tra ra được kẻ giết Tô Trường Thịnh có vấn đề không?"
Hiện tại Nhậm Thiết Quân ngày càng cảm thấy mình giống như bị mạng lưới lớn vô hình bủa vây, tất cả đều nằm trong sự khống chế của người khác.
Mọi thứ hắn thấy, hắn biết đều bao phủ trong một tầng sương mù dày đặc vô hình.
"Không có, mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng kinh nghiệm của ta và mọi chứng cứ đều cho thấy đây là trùng hợp."
Khác với vụ án của Lý Phong Điền, bởi vì địa điểm và thân phận đặc biệt nên cái chết của cái chết của Tô Trường Thịnh lập tức được phía Nhậm Thiết Quân tiếp nhận, có lý do đầy đủ.
Nhưng trong quá trình thẩm vấn điều tra, bất cứ cảnh sát thâm niên giàu kinh nghiệm cỡ nào cũng không phát hiện thấy bất kỳ một điểm bất thường nào.
Nói cách khác, chuyện này là trùng hợp.
"Nhưng quỹ Ái Tâm do tập đoàn Cẩm Tú thành lập đã phụ trách việc điều trị sau này cho vợ của hung thủ. Có điều lý do đối phương đưa ra không có kẽ hở."
Lý Kiến Tân tiếp tục nói: "Đó là quyên tặng tấm lòng, giúp đỡ quần thể yếu thế."
"Bọn hắn trắng trợn làm như vậy trái lại còn khiến ta cảm thấy cái chết của Tô Trường Thịnh không liên quan nhiều đến Tô Bình Nam."
Nhậm Thiết Quân suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Liên hệ với bộ phận tuyên truyền, trong hai ngày ta muốn biến Tô Trường Thịnh trở thành một tấm gương, một anh hùng không ai không biết!"
Nam nhân cười thâm thúy.
Cao thủ so chiêu, giết người trong vô hình.