"Nói xem cô nương nhà đó như thế nào, tại sao cha mẹ không đồng ý?"
Tô Bình Nam hỏi.
Tô Chấn Đông nói: "Không phải cô nương, là quả phụ."
Dứt lời, trong lòng thấp thỏm, lén ngắm Tô Bình Nam, hắn biết địa vị của đệ đệ mình ở nhà, sợ đệ đệ cũng không đồng ý, vậy thì hắn bó tay thật.
Tô Bình Nam vẫn mỉm cười: "Khó trách, quả phụ này rất xinh đẹp sao? Khiến cho ngươi mê đắm như thế, nhìn dáng vẻ lo lắng của ngươi."
Tô Chấn Đông tinh thần phấn chấn nói: "Nàng rất tốt, dịu dàng, lương thiện, ta không chê nàng, đệ, ngươi giúp ta nói với cha mẹ một chút."
"Nàng tên là gì?"
"Nàng tên là Dương Quỳnh Ngọc."
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, trên dưới trái phải, tỉ mỉ quan sát lão đại Tô gia một chút, nhìn không ra, cái tên này có bản lãnh lắm. Hắn từng nghe nói tới Dương Quỳnh Ngọc, trong ấn tượng của hắn, người này rất xinh đẹp, còn được xưng là hoa khôi xưởng may thị trấn Hắc Sĩ.
Thấy Tô Bình Nam không nói lời nào, Tô Chấn Đông có chút gấp: "Nàng rất tốt, ta muốn cưới nàng."
Lần thứ hai Tô Bình Nam nhìn thấy đại ca mình biểu hiện như vậy, nhất thời mỉm cười: "Ta không có thành kiến với quả phụ, ngươi thích là được, ngày mai dẫn ta đi gặp nàng."
"Khoan."
Tô Bình Nam thấy Tô Chấn Đông vội đi thì gọi hắn lại.
"Muốn ta giúp ngươi, ngươi vứt bộ quần áo rác rưởi này đi đã!"
Tô Bình Nam thấy vóc dáng hai người cũng không khác nhau là mấy, nói với Đỗ Cửu: "Lấy bộ Armani màu xanh nhạt của ta ra cho hắn thay."
Sắc mặt vừa sáng thì Dương Quỳnh Ngọc đã ra ngoài, bây giờ hiệu suất và lợi ích của nhà máy không tốt, những nữ công nhân các nàng cũng bị cho về nhà chờ sắp xếp việc làm. Nàng vẫn mặc bộ quần áo lao động màu lam của xưởng may.
Quần áo lao động sạch sẽ, có lẽ là do giặt quá nhiều mà phai màu hết. Nhưng dù vậy thì vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, dù sao nàng rất xinh đẹp.
Dương Quỳnh Ngọc dậy sớm như vậy, nguyên nhân là nàng muốn đến mấy tiệm bán quần áo làm ăn khá khẩm nhận việc. Mấy cửa hàng này có khóa kéo hỏng, nút thắt rơi mất hay là may may vá vá gì đó, những việc vặt này nàng đều nhận, để kiếm lấy chút tiền qua ngày.
Cất quần áo cần sửa vào trong tay nải lớn của nàng, nàng còn phải đi mấy quán cơm trên thị trấn, lấy những quần áo dính đầy dầu mỡ cần giặt về giặt, đây cũng là một phần thu nhập không nhỏ.
"Tới rồi sao, A Ngọc."
Một người trung niên tai to mặt lớn, mặt mũi tràn đầy dầu mỡ nhiệt tình nói, đồng thời ném mấy bộ đồ đầu bếp dính đầy dầu mỡ tới sắp không nhìn ra được màu gốc cho nàng.
Nàng nhớ nam nhân này, mỗi lần nàng tới lấy quần áo đều sẽ bị hắn mở miệng đùa giỡn, cho đến khi cái tên chất phác đàng hoàng đó nhìn thấy, tức giận lên thì sau này nam nhân này mới không dám nói lung tung.
Nhớ lúc ấy nàng còn rất kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của nàng, Tô Chấn Đông chính là một nông dân chất phác đàng hoàng, thế mà tên đó lại sợ hắn như thế, bị hắn mắng như chó cũng không dám cãi lại.
Lúc ấy mình còn hỏi hắn, kết quả hắn gãi đầu nói: "Người ta đâu có sợ ta, rõ ràng là sợ đệ đệ ta."
Nghĩ tới đây, ánh mắt đẹp của tiểu quả phụ ảm đạm xuống.
Đúng, mình là một quả phụ, sao có thể yêu đương với một người trẻ tuổi còn chưa kết hôn được? Người trong nhà hắn sẽ mắng mình chết! Mình là sao chổi, chồng bị mình khắc chết, mẹ chồng cũng không cần mình nữa, người lớn như thế mà lại không nuôi sống được mình, nghĩ tới đây, tiểu quả phụ muốn khóc.
Ôm một đống quần áo, không rảnh tay, tiểu quả phụ dụi hốc mắt đã đỏ lên của mình vào cánh tay, ngẩng đầu lên đi về nhà.
"A Nguyệt, hôm nay chắc chắn Tô lão đại không tới được, ta kéo than đá phụ ngươi."
Nửa đường, một người thường xuyên theo Tô Chấn Đông tới nói với nàng. Hắn là một công nhân bốc xếp, bình thường Tô Chấn Đông đưa gạch tới thì đều sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của hắn.
"À, cảm ơn."
Tiểu quả phụ khách sáo cảm ơn, có chút mặt ủ mày chau.
"Hắn bận gì đó?"
Tiểu quả phụ không nhịn được, hỏi.
"Đại Trùng của Tô gia về, hẳn là cuối năm phải tính sổ sách, chắc chắn hắn không tới được."
Dương Quỳnh Ngọc giật mình: "Đại Trùng của Tô gia, đó không phải là đệ đệ của hắn sao?"
Từ khi tiểu quả phụ quen biết Tô Chấn Đông, đám lưu manh trước đây thường mở miệng trêu ghẹo nàng lập tức trở nên khách sáo đến mức khiến cho nàng có chút sợ hãi.
Bị nàng liên tục ép hỏi, hán tử trung thực đó nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì. Thị trấn Hắc Sĩ đều biết ta thích ngươi, bọn hắn không dám."
Tiểu quả phụ nghe Tô Chấn Đông nói thích nàng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng. Cuối cùng vẫn là không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao bọn hắn lại sợ ngươi như thế?"
Tô Chấn Đông gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: "Nhà ta có Đại Trùng, tên là Tô Bình Nam."
Nghĩ đến lời Tô Chấn Đông nói, tiểu quả phụ tò mò hỏi: "Rốt cuộc Tô Bình Nam đó là người như thế nào? Tại sao nhiều người sợ hắn như vậy, ta cảm thấy ngay cả Chấn Đông cũng hơi sợ hắn."
Nàng nhớ tới mỗi lần Tô Chấn Đông nói đến đệ đệ của hắn thì thần thái trên mặt đều rất phức tạp. Theo nàng thấy, hình như có chút bận tâm và sợ hãi.