"Người như thế nào? Lão nhị Tô gia là một nhân vật lợi hại."
Quẩy túi dệt chứa than đá của tiểu quả phụ, hán tử lắc đầu: "Ca hắn cũng nói, Tô lão nhị chính là điêu dân sơn dã! Là thổ phỉ chính hiệu! Đừng nói là thị trấn Hắc Sĩ chúng ta, đến huyện Trường Dương, Ô thành, cũng không có ai không sợ hắn. May mà hắn sinh ra trong thời đại này, chứ nếu sinh ở thời trước thì Hỗn Thế Ma Vương này tuyệt đối là một con ngựa nổi tiếng."
Dứt lời, sắc mặt hán tử bỗng nhiên trắng bệch, vừa rồi hắn sơ ý nói ra lời Tô Chấn Đông đã từng mắng Tô Bình Nam. Người ta là huynh đệ ruột thị không sao, sau này lỡ như tiểu quả phụ này được gả đến Tô gia, lại vô ý nói với cậu em chồng của mình như vậy. . .
"A Ngọc, ngươi tuyệt đối đừng nói những lời ta vừa rồi cho người của Tô gia. Đại ca ta bình thường đối xử với ngươi không tệ, xin ngươi thương xót cho ta."
Hán tử càng nghĩ càng sợ hãi, mở miệng nhờ Dương Quỳnh Ngọc.
Tiểu quả phụ kinh ngạc nhìn sắc mặt hán tử đột nhiên trắng bệch, gật đầu nói: "Yên tâm, Lý ca. Ta sẽ không nói với ai cả."
Thấy tiểu quả phụ hứa, hán tử họ Lý mới yên tâm, vừa đi vừa nói, đã đến nhà Dương Quỳnh Ngọc.
Nhà của tiểu quả phụ là tường gạch xanh, nền đất vàng, mảnh ngói trên nóc nhà hơi vỡ vụn, tường đất sét cao cỡ nửa người bao quanh một cái sân không lớn.
Đây là nhà mẹ đẻ của tiểu quả phụ, từ khi chồng chết nàng dọn ra khỏi nhà mẹ chồng. Thật ra mẹ chồng mắng nàng là sao chổi, đuổi đi thì đúng hơn.
"Về rồi à?"
Ba của tiểu quả phụ mắt không tốt, dựa vào cánh cửa mở ra một nửa và hỏi.
"Ừm."
Dương Quỳnh Ngọc lớn tiếng đáp. Mẹ nàng mất sớm, trong nhà chỉ còn lại nàng và lão phụ thân. Vừa muốn đóng cửa thì nhìn thấy Tô Chấn Đông thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Bây giờ là mùa đông, toàn thân Tô Chấn Đông lại tỏa ra khói trắng, chứng tỏ hắn đã chạy cả đoạn đường tới đây.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu quả phụ nhìn Tô Chấn Đông mồ hôi đầy người, lấy một cái khăn lông trong nhà ra đưa cho hắn, đau lòng nói: "Lau mồ hôi, trời lạnh như vậy, cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh."
Tô Chấn Đông cười ngây ngô, cầm lấy khăn mặt, vội vã lau lau mấy cái, gấp gáp nói: "Ngươi trang điểm một chút, đệ đệ ta muốn gặp ngươi."
Mặt mũi tiểu quả phụ cứng đờ, Đại Trùng hung dữ đáng sợ đó đến gặp mình? Mình phải làm gì? Nhất thời hơi luống cuống chân tay.
"Yên tâm đi, cho dù thế nào thì hắn cũng là đệ đệ ta."
Trong mắt tiểu quả phụ, nam nhân trung thực đôn hậu này vững chắc như núi.
Tô Bình Nam hơi trợn tròn mắt, sau khi ăn xong điểm tâm mới phát hiện trời chưa sáng mà đại ca của mình đã đi rồi.
Tô Văn Văn cười nói: "Đại ca đi thông báo cho người ta đó. Lợi hại, con đường xa như vậy, hẳn là phải chạy rất xa."
Tô Bình Nam trừng mắt nhìn Tô Văn Văn, sau đó cũng nở nụ cười, hai người cười ngửa tới ngửa lui.
"Định Bắc, cùng đi đi."
Tô Bình Nam gọi Tô Định Bắc đang nhìn lén. Tô Định Bắc lập tức nhảy ra ngoài, gật đầu như trống bỏi, dù sao nàng vẫn là tiểu nữ hài, lòng hiếu kỳ nặng, cũng muốn đi xem xem nữ nhân có thể khiến cho đại ca trung thực của mình mê đắm như vậy là người như thế nào.
Đỗ Cửu lái xe rất chậm, đến giao lộ thị trấn Hắc Sĩ, từ xa thấy Tô Chấn Đông đang thấp thỏm nhìn qua bên này.
Xe chậm rãi dừng trước mặt Tô Chấn Đông, Tô Bình Nam chậm rãi kéo cửa xe xuống, nhìn Tô Chấn Đông đổ môi hôi, tóc dính bết trên trán, cười nói: "Ta là đệ đệ ngươi, cũng không phải là trưởng bối, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"
Tô Chấn Đông chỉ cười, xoa xoa đôi bàn tay: "Gặp ngươi mà, đương nhiên phải chính thức một chút."
"Không lái xe, Văn Văn, các ngươi chờ ở chỗ này."
Nói xong Tô Bình Nam xuống xe, dặn dò Tô Định Bắc.
"Đi thôi."
Tô Bình Nam mỉm cười, hắn biết đại ca mình sợ cái gì. Thấy vẻ khẩn trương trên mặt Tô Chấn Đông, hắn nhíu mày nói: "Lão đại, tốt xấu gì ngươi cũng là người Tô gia, có tiền đồ một chút được không?"
Nhà tiểu quả phụ.
Bàn cơm được lau sạch sẽ, trên bàn cơm có một đĩa dưa muối với một chén cháo.
"Cha, ăn cơm thôi."
Tô Chấn Đông nói là đi đón đệ đệ của hắn, tiểu quả phụ tâm loạn như ma, đỡ phụ thân mắt không tốt ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ngẩn người.
Ba nàng mắt không tốt, lỗ tai cũng không điếc. Mới rồi con gái của mình nói chuyện với Tiểu Tô, hắn đều nghe hết, cũng chỉ muộn phiền thở dài.
Con gái số khổ, mẹ nàng mất sớm, chồng lại đi sớm, còn phải chăm sóc người vướng víu như mình.
"Lát nữa người nhà Tiểu Tô đến đúng không, ba nói cho bọn hắn nếu ngươi gả đi thì ba sẽ đến Viện dưỡng lão Cẩm Tú, không cần các ngươi lo, sẽ không liên lụy các ngươi."
Tiểu quả phụ đầu lắc nguầy nguậy, hốc mắt đỏ lên, nói: "Ngươi là ba của ta, cho dù như thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi."
Trong lúc hai người nói chuyện, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
"A Ngọc, A Ngọc."
Dương Quỳnh Ngọc lập tức bối rối, đứng lên nhìn ra bên ngoài, thấy Tô Chấn Đông đứng bên cạnh một người trẻ tuổi tóc ngắn.
Dáng vẻ hoàn toàn khác xa tưởng tượng của nàng, người trẻ tuổi đó nhìn rất ôn hòa trầm tĩnh, hoàn toàn không hung thần ác sát, mặt mũi dữ tợn như trong tưởng tượng.