Hít một hơi thật sâu, tiểu quả phụ đứng lên, cắn môi lẩm bẩm: "Sợ cái gì, nếu như người ta không đồng ý thì mình ở vậy thôi, cũng không phải là không sống được, dù sao số mình đã khổ rồi."
Lấy hết can đảm, Dương Quỳnh Ngọc đẩy cửa ra, cười nói với Tô Chấn Đông: "Tới rồi à? Vào nhà ngồi."
Tô Bình Nam nhìn Dương Quỳnh Ngọc rụt rè chào hỏi mình, tóc thắt đuôi ngựa, chải rất ngay ngắn. Một bộ vest nữ màu xám nhìn rất quê mùa, rõ ràng là tự may, phô bày dáng người nhu mì xinh đẹp, khiến cho người gặp cảm thấy rất thư thái.
Ánh mắt Tô Bình Nam đảo qua tay Dương Quỳnh Ngọc, hai tay đều ngâm nước nhiều đến lột da, còn có chút vết nứt.
"Được."
Tô Bình Nam cười nói, rất bình tĩnh ôn hòa.
Vào nhà, tiểu quả phụ nhanh chóng lấy bình nước ra, cố ý rửa mấy lần mới đổ đầy nước bưng lên.
Rõ ràng Tô Chấn Đông đến nhiều thành quen, còn giúp bưng chút đậu phộng lên, Dương phụ nheo mắt lại, cố gắng nhìn khách đến nhà, vụng về nói chuyện.
Tô Bình Nam chỉ mỉm cười nhìn, không nói gì. Mấy người còn lại lại đều căng thẳng, nhất thời bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh.
Hai người tiểu quả phụ và Tô Chấn Đông nhìn nhau mấy lần, cố gắng gợi chuyện một cách vụng về, muốn khuấy động bầu không khí.
Tô Bình Nam không nhanh không chậm uống nước, mỉm cười chỉ vào tay tiểu quả phụ: "Dương tiểu thư không cần khách sáo, có thể hỏi sao lại bị như vậy không?"
Tiểu quả phụ ngơ ngác trước vấn đề đột nhiên xuất hiện mà cũng là vấn đề mà nàng không để ý tới này.
Mặc dù Tô Bình Nam không phải loại người mặt mũi dữ tợn, hung thần ác sát như tưởng tượng của nàng, từ đầu đến cuối đều cười ôn hòa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút áp lực.
"Ta giặt quần áo nhiều nên bị như vậy, bây giờ quần áo trong mấy quán cơm ở thị trấn Hắc Sĩ đều do ta giặt."
Dương Quỳnh Ngọc nhìn hai tay đầy vết nứt của mình, ngượng ngùng nói.
Tô Bình Nam cười nói: "Chỉ hiếu kì nên hỏi một chút thôi."
Hắn xoay người nói với Tô Chấn Đông: "Đại ca, là do ngươi không đúng, nên quan tâm nhiều hơn mới phải."
Tô Chấn Đông sốt sắng: "Nàng cứng đầu lắm, ta lén đưa tiền qua, hôm sau nàng sẽ không để ý tới ta, ép ta lấy lại."
"À."
Tô Bình Nam uống nước xong, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến cho Tô Chấn Đông vẫn đang quan sát sắc mặt hắn không thể biết được tâm tình của hắn bây giờ.
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc đang im lặng: "Gần trưa rồi, đói chưa?"
Tô Định Bắc gật đầu, Tô Bình Nam cười: "Hôm nay ngươi nhỏ nhất, người nhỏ nhất mời, cả nhà chúng ta ăn bữa cơm."
"Được."
Tiểu kim khố của Tô Định Bắc cũng có không ít tiền, đồng ý ngay.
Nhìn Tô Bình Nam chỉ hỏi một câu khiến cho nàng có chút không nghĩ ra, sau đó không còn nhìn mình và Tô Chấn Đông mà chuyển qua nói chuyện với muội muội, tâm tình tiểu quả phụ lập tức ảm đạm xuống.
Dưới cái nhìn của nàng, trong ba huynh muội Tô Chấn Đông,Tô Chấn Đông và đệ đệ muội muội của hắn không giống nhau, đệ đệ muội muội của hắn có một loại khí chất mà nàng khó diễn tả được.
Dương Quỳnh Ngọc cười khổ trong lòng. Đúng, mình là người đã qua một đời chồng, bây giờ lại không có việc làm, còn có cha già, sao người ta lại để ý tới mình?
Nghĩ thông suốt, tiểu quả phụ cởi mở hơn, cười nói với Tô Bình Nam: "Ngươi từ xa đến đây, ăn ở đây luôn đi, coi như ta cảm ơn đại ca ngươi chăm sóc bấy lâu nay."
Tô Chấn Đông nghe giọng điệu nàng trở nên xa lạ nhiều, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tô Bình Nam đứng dậy: "Không cần làm phiền, hiếm khi vui vẻ như vậy, hôm nay để cho Tô Định Bắc mời."
Đi vài bước, nhìn sắc mặt hai người tái nhợt, cười nói: "Đại ca, ngươi đỡ lão gia tử, đại tẩu, chúng ta đi trước."
"Đại tẩu?"
Tiểu quả phụ ngẩn ra, kinh hỉ tới quá nhanh, quá đột nhiên khiến cho mặt của nàng đỏ bừng lên. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nàng không khỏi khoanh hai tay ở trước ngực, giống như làm như vậy mới dễ chịu hơn một chút.
Cố nén thẹn thùng, tiểu quả phụ vừa muốn giải thích vài câu thì nghe Tô Bình Nam nói tiếp: "Lão đại ánh mắt không tệ, ta cũng vui khi lão đại may mắn như vậy."
Tiểu quả phụ lắp bắp nói: "Ta đã từng gả cho người khác, còn không có việc làm, còn..."
Tô Định Bắc cười khoác tay tẩu tẩu tương lai: "Nhị ca là ai? Hắn đâu có quan tâm những thứ này, không tin ngươi hỏi đại ca."
Tô Chấn Đông cũng trút được nỗi lo, chỉ cần qua ải lão nhị, chắc chắn phụ mẫu sẽ không thành vấn đề, trong lòng rất vui vẻ, giờ chỉ biết cười ngu, thấy Dương Quỳnh Ngọc nhìn mình, lập tức gật đầu.
Tô Bình Nam rất hài lòng với lựa chọn của lão đại, chịu khổ, tự lập, hiếu thuận, cưới vợ nên cưới vợ hiền, hắn nghĩ lão đại chọn rất không tệ, rất tinh mắt. Còn vừa rồi, vấn đề Dương Quỳnh Ngọc nói, Tô Bình Nam không có suy tính tới.
Từ trong nhà ra, Dương Quỳnh Ngọc nhìn thấy mấy hán tử cực kỳ hung hãn từ trên một chiếc xe việt dã khí phái nhảy xuống, cực kỳ cung kính với Tô Bình Nam, nàng bỗng nhiên khẩn trương lên, níu chặt Tô Chấn Đông.
Tô Bình Nam nhìn đại tẩu tương lai có chút khẩn trương, giới thiệu: "Về sau đều là người một nhà, giới thiệu một chút, đây là Tô Văn Văn, đây là Đỗ Cửu, thằng ngốc đó là Đỗ Thạch."
"Đây là Dương Quỳnh Ngọc, đại tẩu tương lai."
Mấy người Tô Văn Văn, Đỗ Cửu lập tức khom người nói: "Chào đại tẩu."
Đáng thương cho Dương Quỳnh Ngọc, có bao giờ gặp trường hợp này đâu, lập tức khẩn trương khoát tay nói: "Chào các ngươi, không cần như vậy, không cần như vậy."
Tô Bình Nam nói: "Lần đầu gặp mặt, chính thức một chút mới được."