Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Chúng Ta Uống Rượu

Chương 197: Chúng ta uống rượu Chương 197: Chúng ta uống rượu

Lần đầu tiên mời khách, Tô Định Bắc rất tỉ mỉ, chọn một tiệm cơm đặc sắc ở thị trấn Hắc Sĩ.

Bất kỳ chỗ nào, tam giáo cửu lưu đều bắt được tin tức nhanh nhất, huống chi là một cái thị trấn nhỏ như vậy.

Một năm này, gần núi kiếm ăn trên núi, gần biển kiếm ăn dưới biển, thị trấn Hắc Sĩ cũng có không ít người dựa vào vận chuyển đá vụn kiếm tiền.

Bây giờ Tiểu Hồng Bào có thanh danh như thế nào, mọi người ai mà không biết, có cơ hội làm bộ ngẫu nhiên gặp, lại uống ly rượu, lỡ như móc nối được chút quan hệ, chút lợi ích từ kẽ ngón tay Tiểu Hồng Bào chảy ra cũng đủ cho bọn hắn ăn no căng bụng.

Nửa giờ sau, Hương Thổ Cư vốn còn trống rỗng lập tức kín người hết chỗ.

Trên bàn cơm, Tô Bình Nam vẫn rất kiệm lời, nhưng lại cực kì khách khí, có Dương Quỳnh Ngọc, Tô Bình Nam rất nể mặt Tô Chấn Đông. . .

Đồ ăn không ít, Dương Quỳnh Ngọc lặng lẽ tính thử giá tiền, cảm thấy mình có chút đau lòng.

"Người một nhà không nói lời khách sáo, ta gọi ngươi là đại tẩu đi."

Dương Quỳnh Ngọc có chút thẹn thùng, muốn cự tuyệt nhưng lại bị Tô Chấn Đông lặng lẽ đá chân dưới gầm bàn, cũng chấp nhận xưng hô này.

Tô Bình Nam nói tiếp: "Phía cha mẹ ta sẽ giải quyết, các ngươi yên tâm."

Nhìn Tô Chấn Đông cười ngây ngô, Tô Bình Nam nhớ tới sáng nay đại ca nhà mình lén đi, lập tức giận không chỗ trút, nói: "Tô lão đại, đền tiền quần áo cho ta."

Tô Chấn Đông tâm tình rất tốt, hào khí gật đầu: "Về nhà sẽ cho ngươi."

Tô Văn Văn nhìn dáng vẻ của Tô Chấn Đông, thực sự có chút không nhịn được, tìm một cơ hội lén nói với Tô Chấn Đông: "Đại ca, ngươi biết quần áo đó mắc cỡ nào không?"

Tô Chấn Đông mờ mịt lắc đầu.

Tô Văn Văn cũng không nói nữa, chỉ là vừa uống rượu vừa nhìn Tô Chấn Đông cười, làm cho trong lòng Tô Chấn Đông không ngừng bồn chồn.

"A Ngọc, ngươi xem xem quần áo này của ta giá bao nhiêu tiền?"

Tô Chấn Đông cảm thấy không đúng, thấp giọng hỏi Dương Quỳnh Ngọc. Tô Chấn Đông cho rằng đi làm ở xưởng may, A Ngọc sẽ am hiểu vải vóc, chắc chắn có thể đưa ra giá cả chính xác cho mình.

Hôm nay tiểu quả phụ khẩn trương từ sáng đến giờ, nghe Tô Chấn Đông hỏi mới chú ý tới hán tử chất phác này không giống như trước, hôm nay rõ ràng hắn mặc một bộ đồ vest màu xanh được may cực kỳ tinh xảo.

Dùng tay sờ lên, lại nhìn đường may của quần áo, Dương Quỳnh Ngọc thấp giọng nói: "Kỹ thuật cực kỳ tốt, may cũng tinh tế, kiểu gì cũng phải hơn ngàn chứ."

Nói xong còn hờn dỗi đánh Tô Chấn Đông: "Quần áo mắc như vậy, xài tiền bậy bạ."

Trong lòng Tô Chấn Đông tự tin hẳn ra, lập tức trừng mắt nhìn Tô Văn Văn, cuối năm hắn được cho năm vạn, tiền này hắn bỏ ra được.

Cả bữa tiệc mặc dù Tô Bình Nam rất ít nói, giọng điệu lại hết sức ôn hòa, mấy người Tô Văn Văn cũng cười cười nói nói, rất quan tâm cảm xúc của cha con Dương Quỳnh Ngọc. Sau khi uống vài ly rượu, Dương Quỳnh Ngọc thả lỏng tâm trạng, nhớ tới lời đồn của người ngoài về Tô Bình Nam, bèn nói nhỏ với Tô Chấn Đông: "Đệ đệ ngươi ôn hòa như thế, sao lại bị đồn ra thành như vậy? Ta thấy cũng không giống."

Không đợi Tô Chấn Đông trả lời, chuyện kế tiếp đã trả lời nàng.

Người đầu tiên giả bộ như ngẫu nhiên gặp, đến mời rượu. Tiểu quả phụ biết người này, một trong số ít kẻ có tiền ở thị trấn Hắc Sĩ. Bình thường hắn vô cùng phách lối, lái một chiếc xe con Santana, chạy cứ như đường của ông nội hắn để lại, hoàn toàn không giảm tốc độ.

Lúc này, hắn hoàn toàn không giống như ngày thường, khi chạm ly với em trai của Chấn Đông, lưng khom như một con tôm.

"Hồng Bào ca, ngươi cứ thoải mái đi, ta đi đây."

"Bữa cơm này ta mời."

Chỉ trong chốc lát, Dương Quỳnh Ngọc nghe hai câu này không dưới mười lần.

Tô Định Bắc sắc mặt lạnh lùng, mình vất vả lắm mới mời mấy người nhị ca ăn cơm, thế mà những người này lại thi nhau chạy tới dành tính tiền, khiến cho nàng rất tức giận.

Đến người thứ mười, Tô Bình Nam sắc mặt như thường, chỉ gõ bàn một cái nói: "Hôm nay là tiệc nhà, để Văn Văn thay ta ra ngoài uống với mọi người một ly, những người còn lại đừng vào."

Sắc mặt người đi vào lập tức hơi trắng bệch, luôn mồm xin lỗi, lập tức khom người muốn lui ra ngoài.

Tô Bình Nam giơ ly rượu lên cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, uống rồi hãy đi."

Người đó lập tức như được đại xá, ực một hơi cạn sạch, lui ra ngoài.

Tô Văn Văn đổ đầy ly đi ra ngoài, Dương Quỳnh Ngọc nghe không gian vốn ồn ào náo nhiệt bên ngoài nhã gian lập tức im lặng.

Tô Bình Nam cười cười: "Tẩu tẩu đừng thấy lạ, chúng ta uống rượu."

Dương Quỳnh Ngọc nhìn mười mấy người uống không biết bao nhiêu ly rượu, Tô Bình Nam đều uống một hơi cạn sạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình được tôn trọng và tán thành. Nàng cắn răng một cái, cũng uống hết.

Bữa tiệc kết thúc, Tô Định Bắc còn chưa kịp tính tiền thì chủ quán cơm đã cười khổ cầm một xấp tiền mặt thật dày đi đến. Một bàn cơm, mười người để lại tiền cơm, nói tính tiền xong lập tức ném qua, không nhận cũng không được.

Hết cách rồi, mấy người mời rượu này ai cũng không thiếu một bàn tiền cơm, cũng đã nói ra rồi, lỡ như bị Tiểu Hồng Bào cho là mình chỉ khách sáo thôi, sau này biết làm như thế nào? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên chủ quán cơm mơ mơ hồ hồ nhận được một đống tiền cơm.

Tô Bình Nam cười cười: "Định Bắc mời khách, tiền này thuộc về ngươi."

Nhìn Tô Định Bắc còn có chút không vui, Tô Bình Nam nghiêm túc nói: "Hiểu đạo lí đối nhân xử thế mới là giang hồ, đừng tỏ vẻ tiểu nữ nhi."

Tô Định Bắc gật đầu: "Đã hiểu, nhị ca."

Bình Luận (0)
Comment