Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Chuyện Lớn

Chương 198: Chuyện lớn Chương 198: Chuyện lớn

Dương Quỳnh Ngọc nhìn hai huynh muội nói chuyện với nhau, lại nhìn Tô Chấn Đông đang cười, nói nhỏ: "Các ngươi hoàn toàn không giống nhau."

Khi Dương Hồng thanh toán, tay hơi run khiến cho Lý Nhiêu cười một đợt.

"Cười cái gì mà cười."

Dương Hồng liếc cô em chồng. Nàng hơi đau lòng, một mặt dây chuyền ngọc Phật có giá hơn một vạn, gần ba năm tiền lương của vợ chồng mình không còn.

"Đồng hồ nam mắc hơn!"

Lý Nhiêu bổ đao.

Lý Văn Minh lắc đầu, khuyên: "Chủ yếu là tấm lòng, có qua có lại, không nhất định phải là lễ vật ngang nhau."

Dương Hồng lại cố chấp: "Vậy cũng không thể để con gái không có gì tặng chứ?"

Lý Nhiêu cười nói: "Được rồi, chị dâu. Nghe ngươi, dù sao ta cũng không sợ các ngươi không trả nổi."

Dương Hồng không muốn như vậy nữa, chỉ chồng mình: "Đồng hồ nam ta không rành, ngươi chọn đi!"

Ban đêm, Lý Lạc Nhiên về nhà một lần, sau đó mẫu thân vẻ mặt thành thật, nghiêm túc gọi tới.

"Đây là cái gì?"

Lý Lạc Nhiên nhìn hai hộp quà tinh xảo mà mẫu thân đẩy tới.

"Không hiểu chuyện."

Dương Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lập tức nghiêm mặt.

"Có qua có lại, tết ngươi đi Thiên Đô, đem chút lễ vật cho ba mẹ người ta."

Dương Hồng vốn kỳ vọng với con gái rất cao, nàng cũng nghĩ tiêu chuẩn kén chồng cho con gái, khi đó luôn cho là chuyện này còn rất xa xôi, chỉ nghĩ sơ qua rồi thôi. Gia cảnh phải tốt, thành tích phải cao, đối xử với con gái phải tốt.

Theo ý nghĩ của nàng, con gái phải tới lúc tốt nghiệp đại học xong thì mới tính đến những vấn đề này. Không ngờ được là con gái trước giờ luôn ngoan ngoãn lại âm thầm bắn một quả pháo lớn cho nàng.

Bây giờ trong lòng Dương Hồng, nàng không chỉ hài lòng với thành công của Tô Bình Nam mà là rất hài lòng. Đơn vị cũng tốt, láng giềng cũng được, những người khoe con rể của mình giỏi như thế này như thế kia, vừa so một cái là thấy bọn họ chỉ thường thôi.

Cho nên nàng rất xem trọng chuyện Lý Lạc Nhiên đi Thiên Đô lần này, nhìn vẻ mặt ngây thơ của con gái khiến cho nàng rất là giận.

"Bây giờ các ngươi còn chưa kết hôn, người ta tặng lễ vật quý giá như vậy, ngươi không nên đáp lễ sao?"

Lý Lạc Nhiên thông minh, không phản bác mà nở một nụ cười ngọt ngào mở hộp quà ra.

"Từ khi nào mà nhà mình có nhiều tiền như vậy?"

Lý Lạc Nhiên kinh hô, biểu cảm như muốn nói hóa ra các ngươi có tiền nhưng lại giấu không nói cho ta biết.

"Có cái rắm!"

Dương Hồng sắp bị đứa con gái ngốc này của mình làm cho tức chết rồi: "Mượn cô ngươi đó."

Bà ta nói xong, kéo tay của con gái: "Lần này không giống, người đứng tên Đỗ Công Quán ở Thiên Đô là hắn hả?"

Lý Lạc Nhiên gật đầu: "Hắn dùng danh nghĩa công ty mua."

Dương Hồng nói tiếp: "Vậy chiếc xe Pháp đó cũng là của công ty?"

Lý Lạc Nhiên gật đầu: "Ferrari."

Dương Hồng trừng mắt nhìn con gái mình: "Nhưng lần này đồ hắn tặng cho ta và cha ngươi quá quý giá, đương nhiên chúng ta phải đáp lễ, lễ vật này không thể bình thường."

Nhìn con gái vẫn ngây ngô, Dương Hồng quyết định nói ra lời trong lòng mình: "Hai người các ngươi chưa kết hôn, những thứ đó đều là tài sản trước hôn nhân, nói một cách khác, nó vẫn là của người ta. Thế nhưng lần này người ta tặng thứ giá trị mười mấy vạn cho ta, ta muốn đáp lễ, sợ ngươi không ngóc đầu lên được ở nhà người ta."

Lý Lạc Nhiên chớp chớp đôi mắt to sáng, ánh mắt cũng có chút mê mang, lo lắng nói: "Mẹ, ta chỉ cho là nếu ta yêu hắn thì có thể thoải mái nhận lấy đồ của hắn cho."

Dương Hồng lắc đầu: "Ta biết ngươi không phải là loại con gái ham vật chất, huống chi những cái đó là của công ty hắn, cũng không phải là của ngươi."

Lý Lạc Nhiên kỳ quái hỏi: "Cô không có nói cho mẹ biết sao?"

Dương Hồng hỏi: "Nói cái gì?"

"Hắn tặng cho ta một căn biệt thự đỉnh cấp ở Cảng thành."

Dương Hồng say xẩm mặt mày, hỏi: "Cảng thành nào?"

Lý phụ bên cạnh nghe cũng không bình tĩnh, vọt tới ngồi xuống bên cạnh con gái: "Biệt thự? Tặng cho ngươi? Thứ giá trị mấy trăm vạn nhưng lại tặng cho ngươi?"

Lý Lạc Nhiên khổ não ngẩng mặt lên nói: “Chỉ có một cái Cảng thành đó, làm gì còn có cái Cảng thành nào khác nữa."

Nhưng sau đó xoay người nghiêm túc giải thích: "Biệt thự không phải mấy trăm vạn, mà là tám mươi sáu triệu."

Dương Hồng: ". . ."

Lý Văn Minh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Tên của ngươi?"

Lý Lạc Nhiên gật đầu: "Bên phía Cảng thành bay qua đây làm thủ tục cho ta."

Dương Hồng cực kỳ hài lòng, nàng hiểu hai người này hoàn toàn không giống chuyện hôn nhân những người trong đơn vị nàng hay nói.

Cả đời Lý Văn Minh cũng coi như là đọc đủ thứ thi thư, xưa nay không mê tín, bây giờ hắn cũng mê mang.

Lời người coi bói vọng lại trong đầu của hắn: "Con gái của ngươi có đại phú quý."

Lý phụ là một người hiền lành ở đơn vị, có học thức, không có thủ đoạn, cho nên cả đời đều không cao không thấp, chỉ được đánh giá là người tốt.

Dương Hồng tính cách ngay thẳng, thích ganh đua cao thấp, có đôi khi rất cố chấp, ở đơn vị cũng không có gì khởi sắc, hai vợ chồng cũng thản nhiên, cảm thấy sống thoải mái là được, cũng không có ý nghĩ phú quý gì. Bỗng nhiên có một cái bánh lớn như vậy đập xuống đầu, hai người đều cảm thấy mình thiếu kiến thức, không nghĩ ra được cách gì hay. Gọi điện thoại cho Lý Nhiêu là cách tốt nhất mà hai vợ chồng có thể nghĩ ra được.

Bình Luận (0)
Comment