Trong điện thoại không nói nhiều, Lý Nhiêu tới rất nhanh.
Những chuyện này con gái không nên nghe, Dương Hồng dứt khoát đuổi Lý Lạc Nhiên đến nhà Tả Tiểu Kinh.
Lý Nhiêu nhìn cháu gái không tình nguyện đi ra ngoài, lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt kinh ngạc.
"Bây giờ mấy giờ rồi? Một cô gái đi ra ngoài, đón xe quá không an toàn, ta đưa Lạc Nhiên đi."
Nói xong, Lý Nhiêu muốn đứng dậy.
Dương Hồng giữ nàng lại.
"An toàn, vô cùng an toàn. Bây giờ nha đầu đó có vệ sĩ."
Lý Nhiêu trợn tròn mắt, nhìn anh trai một chút. Lý phụ cười khổ gật gật đầu: "Bảy cô gái, ở ngay dưới lầu, cánh tay từng người đều có thể phi ngựa, không biết Tiểu Tô làm lớn như vậy để làm gì."
Lý Nhiêu nhìn qua cửa kính kính ban công, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên cháu gái mình vừa ra ngoài thì lập tức có một chiếc xe Audi màu đen lái tới, một nữ tài xế khom người không biết nói gì.
Không lâu sau, Lý Lạc Nhiên lên xe, sau đó lại có một chiếc việt dã đi theo, trận thế lớn đến khiến cho Lý Nhiêu có chút hoảng hốt.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì, còn cố ý đuổi Lạc Nhiên đi."
Lý Nhiêu cảm thấy mình có chút ghen ghét với cháu gái của mình, dùng tay sửa soạn lại mái tóc dài hơi rối, nói.
"Ngươi biết Tiểu Tô mua biệt thự cho Lạc Nhiên chứ, tại sao không nói cho chúng ta biết trước?"
Dương Hồng hỏi.
"Biết, ta cho rằng Lạc Nhiên sẽ nói cho các ngươi biết, cho nên không nói."
Lý Nhiêu không quan tâm nói, nàng biết tại sao anh trai chị dâu gọi nàng đến đây.
Không giống như anh trai chị dâu, tư tưởng Lý Nhiêu rất tiến bộ, cũng rất khôn khéo, một nữ nhân có thể nổi tiếng giới pháp luật Tinh Điều quốc thì đâu phải là đèn đã cạn dầu, EQ và IQ, thiếu một thứ cũng không được.
"Hai người các ngươi chỉ vì chuyện như thế mà trễ như vậy vẫn gọi ta tới?"
Lý Nhiêu hỏi lại?
Dương Hồng nhìn cô em chồng: "Cái này còn là việc nhỏ? Hơn tám mươi triệu, nha đầu nhà ta thật là lớn gan."
Đến bây giờ, vừa nhắc tới giá cả biệt thự thì Dương Hồng vẫn cảm thấy có chút mê muội.
Vừa rồi trước khi Lý Nhiêu đến, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của na mẹ, Lý Lạc Nhiên dựa theo tư liệu trong trí nhớ, giới thiệu sơ về biệt thự.
Hai mươi bảy phòng ngủ, hai cái bể bơi, Dương Hồng nghe như trong mộng, nghe nói còn có sân đỗ máy bay, đầu óc nàng như muốn chết máy.
"Anh trai, chị dâu, các ngươi chớ đoán mò. Tô Bình Nam không phải người bình thường, ngươi không hiểu rõ hắn, ta thì từng phân tích hắn."
Lý Nhiêu nhìn anh trai chị dâu có chút không biết làm sao, chậm rãi nói.
"Có một số việc ta cảm thấy các ngươi vẫn nên hiểu rõ một chút mới tốt. Ngươi nói xem một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, xuất thân cũng rất bình thường, có thể tay không tấc sắt làm được gia nghiệp lớn như thế thì sẽ là người như thế nào?"
Lý Nhiêu hỏi.
Dương Hồng không nói chuyện, Lý Văn Minh tiếp lời: "Chắc chắn không phải một người đơn giản, ánh mắt lẫn thủ đoạn đều cực kỳ không tầm thường."
Lý Nhiêu lắc đầu: "Nào chỉ là không đơn giản, là một người cực kỳ phức tạp. Các ngươi có biết hắn nói một câu thì sẽ có bao nhiêu người quên mình phục vụ vì hắn không? Thủ đoạn của hắn thiết huyết cỡ nào không? Đối xử với kẻ địch của hắn tàn nhẫn cỡ nào không?"
Lý Nhiêu liên tiếp hỏi mấy câu khiến cho cặp vợ chồng này choáng váng.
"Thủ đoạn như sói, xảo trá như hồ ly."
Lý Nhiêu nhấp một miếng nước trà: "Đây là rất nhiều người ở Thiên Nam đánh giá hắn, đại khái là đánh giá uyển chuyển nhất rồi. Những cái khác ta không nói, sợ các ngươi suy nghĩ lung tung."
Lý Nhiêu cũng không biết tại sao mình lại quan tâm chuyện của Tô Bình Nam như vậy.
Mỗi khi nàng nhớ tới vấn đề này thì kiểu gì cũng sẽ dùng cớ lo cho cháu gái để lừa mình, bởi vì nàng không muốn đối mặt với ý nghĩ thật sự trong lòng mình.
Dương Hồng đứng dậy rót nước cho Lý Nhiêu: "Ta lo lắng hai người chưa có kết hôn, nhận quà lớn của người ta như vậy sẽ bị người trong nhà hắn xem thường."
Lý Nhiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Loại người như Tô Bình Nam, mỗi tiếng nói cử động hắn đều là nghĩ sâu tính kỹ. Tặng nhà cho Lạc Nhiên hay là thái độ bình thường đối với nàng, ta cho là hắn đang nghiêm túc."
Nhìn anh trai chị dâu nói không ra lời, Lý Nhiêu nói tiếp: "Cấp bậc khác biệt thì cách sống cũng khác biệt, tương lai của Tô Bình Nam Tô Bình Nam không thể đo lường. Một khi hắn cưới Lạc Nhiên thật, cuộc sống của các ngươi sẽ thay đổi đến long trời lở đất."
Dương Hồng: "..."
"Thật đấy chị dâu. Rất nhiều chi tiết đã thay đổi, bàn về chất lượng sống đi." Lý Nhiêu giơ tay chỉ một cái áo khoác được treo trên móc mà Lý Lạc Nhiên tặng cho Lý Lạc Ngôn.
"Quần áo này của Lạc Ngôn phải không?"
Lý Văn Minh nhìn quần áo mà con gái nhỏ rất thích, có chút mờ mịt khẽ gật đầu, không biết em gái mình có ý gì.
"Series dành cho fans nữ của GUCCIE, kiểu mới nhất năm nay, Ma Đô mới có để bán, các ngươi biết giá cả bao nhiêu không?"
Dương Hồng ngây ngốc lắc đầu, Lý Nhiêu cười nói: "Ba ngàn đồng, một năm tiền lương của các ngươi."
Không đợi hai người nói chuyện, nàng chỉ ống tay áo xắn lên của anh trai mình: "Burberry - quần áo trong dành cho nam, hơn hai nghìn."
Lý Văn Minh đầu tiên là sững sờ, sau đó yên lặng đứng lên, xõa ống tay áo trong xuống, cẩn thận vuốt thẳng nếp gấp, đầu óc như tương hồ.
Lý Văn Minh choáng, Tô Chấn Đông còn choáng dữ hơn.
"Phiếu nợ? Phiếu nợ gì?"
Tô Chấn Đông tức sùi bọt mép, từ nhỏ đến lớn chưa thấy hơn vạn, hắn coi sổ sách xong thì chẳng những không có một đồng tiền nào mà Tô Văn Văn còn cười tủm tỉm lấy giấy bút ra, kêu hắn viết phiếu nợ.