"Chấn Đông ca, còn nhớ rõ ngươi nói gì trên bữa tiệc không?”
"Lời gì?"
Tô Chấn Đông có chút hồ đồ.
"Nam ca kêu ngươi đền quần áo, ngươi đồng ý."
Tô Văn Văn cười tủm tỉm nói, ánh mắt giống y như trên bàn cơm ngày đó.
"Đúng thế, ta đồng ý."
Tô Chấn Đông gật đầu.
"Bộp!"
Một tờ hóa đơn bị đập lên trên bàn, trước mặt Tô Chấn Đông.
"Đây là cái gì?"
Tô Chấn Đông nghi hoặc nhìn Tô Văn Văn.
"Hóa đơn của bộ quần áo đó, Nam ca sợ ngươi không tin, cố ý kêu ta đưa tới cho ngươi.”
Tô Chấn Đông cầm hóa đơn lên, con số hơn sáu vạn khiến cho hắn đầu váng mắt hoa.
"Không thể nào!"
Tô Chấn Đông lập tức nhảy dựng lên, mắt như chuông đồng, run rẩy nói: "Nói đùa đúng không?"
Tô Văn Văn vẻ mặt thành thật nói: "Quần áo đó tốt nhất là đừng dùng nước giặt, ngươi cảm thấy Nam ca sẽ nói đùa sao?"
Sắc mặt Tô Chấn Đông trắng bệch, Tô Bình Nam vô cùng kiêu ngạo, loại chuyện này hắn sẽ không lừa mình. Bộ quần áo này lại đắt như thế?
Nhất thời Tô Chấn Đông như trời đất quay cuồng, tiếng cười của Tô Văn Văn văng vẳng bên tai: "Nam ca nói không muốn đền cũng được, chỉ cần mỗi ngày chạy tới thị trấn Hắc Sĩ, chạy ba ngày thì coi như xong.”
Thế là mấy ngày nay, mỗi sáng sớm sẽ nhìn thấy Tô Chấn Đông một mình chạy vội đến thị trấn Hắc Sĩ. Lúc có người hỏi thì Tô Chấn Đông chỉ cười khổ, đánh chết cũng không nói là tại sao.
Lý Nhiêu đi, nàng nói rất nhiều, lại như không nói gì. Dù sao đối với Dương Hồng thì nàng chỉ biết một điều, thuận theo tự nhiên là được. Tiễn cô em chồng đi, chuyện thứ nhất Dương Hồng làm chính là trừng mắt nhìn Lý Văn Minh: "Cởi ra, tết mặc. Ngươi xem ngươi mặc đồ thành thứ gì rồi!”
Ngày hôm sau Dương Hồng ở đơn vị, rảnh rỗi tới tìm người sành điệu nhất, cũng có tiền nhất đơn vị là Tiểu Lý: "Tiểu Lý, đây là nhãn hàng nào, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Nói xong nàng đưa một tờ giấy cho Tiểu Lý, trên đó có một từ tiếng Anh "VERSACE".
Tiểu Lý nhận lấy, nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc: "Dương tỷ, đây là Versace."
"Mắc không?"
Dương Hồng có chút xấu hổ.
"Mắc á, rẻ nhất cũng hơn hai ngàn. Mắc nhất là đặt mua, ta cũng không biết rõ, chỉ nghe người nhà ta từng nói."
Tiểu Lý đáp, chồng nàng là một trong số ít những người đầu tiên làm liều ở Tương Nam sau khi cải cách mở cửa, xem như lớp người phất lên đầu tiên.
"À, không có gì."
Dương Hồng quyết định về nhà sẽ cất riêng cái váy mà con gái mua cho mình.
Thị trấn Hắc Sĩ.
Thời gian này, rất nhiều người trẻ tuổi ra ngoài làm công đã bắt đầu lục tục về quê. Mỗi buổi sáng, những người này sẽ tụ tập ở quảng trường thị trấn Hắc Sĩ khoác lác, kể ra vất vả và kì ngộ trong một năm qua. Lý Tư làm công ở Quảng thành được vài năm, hắn dẫn dắt một đội kiến trúc ở Quảng thành, sống cũng không tệ, đây là lần đầu tiên hắn về nhà trong ba năm qua.
Lý Tư rất thích đến nơi này, mỗi lần đến đều phát thuốc lá Trung Hoa đã chuẩn bị trước, sau đó kể lại sự xa hoa truỵ lạc và ngợp trong vàng son ở Quảng thành trong tiếng lấy lòng của mọi người, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của đám người đó.
"Lý ca, ngươi nói những đại lão bản ở Quảng thành có tiền hơn hay là Tiểu Hồng Bào có tiền hơn?"
Hôm nay, khi hắn nói đến một nhân vật cực kỳ trâu bò ở Quảng thành thì đột nhiên một người dáng vẻ như tiểu lưu manh hỏi.
"Tiểu Hồng Bào?"
Lý Tư hơi nghi hoặc một chút, hắn mới trở về hai ngày đã nghe tên người này không dưới mười lần, ban đầu hắn tưởng chỉ là nhân vật vùng xám có chút thế lực ở thị trấn Hắc Sĩ. Người hắn nói là một trong số ít nhân vật trâu bò ở Quảng thành mà hắn có duyên gặp được, bây giờ lại có người hỏi như vậy khiến cho hắn cũng hiếu kì.
"Đã mấy năm ta không về, luôn nghe người ta nói người này lợi hại, các ngươi nói cho ta nghe xem nào, để ta mở mang kiến thức."
Đợi mãi mà người đó không trả lời, Lý Tư nhìn theo ánh mắt của đối phương, kìm lòng không được hô một câu: "Đệt!"
Năm chiếc Audi 100 màu đen với một loạt Mercedes 320 xếp thành một đội xe, chạy qua trước mặt bọn hắn đến nhà ở dành cho gia đình công nhân xưởng may.
"Đây là có lãnh đạo lớn đến thị trấn Hắc Sĩ chúng ta chăng?"
Lý Tư hỏi, ngẫm lại thì thấy không đúng, có hai chiếc xe rõ ràng là biển số huyện Trường Dương. Hắn vừa dứt lời, người trẻ tuổi dáng vẻ giống như tiểu lưu manh đó nói: "Lãnh đạo gì chứ, đó là xe công ty vật liệu đá của Tiểu Hồng Bào, hẳn là đến nhà tiểu quả phụ. Tiểu quả phụ tốt số, móc nối được quan hệ với đại ca của Tiểu Hồng Bào."
"Ừm, chắc chắn là vậy. Ngày đó Tiểu Hồng Bào ăn cơm ở Hương Thổ Cư, tam thúc ta còn đi vào mời rượu, nói là thấy tiểu quả phụ ngồi cùng bàn với Tiểu Hồng Bào, vừa nói vừa cười, người ta từ chim sẻ biến thành phượng hoàng."
Lý Tư cũng coi như có kiến thức rộng rãi, rất là kinh ngạc hỏi: "Thị trấn Hắc Sĩ chúng ta xuất hiện nhân vật như thế sao?"
Tức thì giống như nước đổ vào dầu nóng, tất cả mọi người mồm năm miệng mười nói về sự tích của Tiểu Hồng Bào, từng người nước miếng tung bay, rất đặc sắc.