Nhà Dương Quỳnh Ngọc.
Toàn bộ nhà được nàng quét dọn cả một đêm, ngoài cửa sổ vừa sáng lên, hai ba con đã mặc sẵn quần áo tết năm ngoái. Chỉ là trong lòng nàng cực kỳ căng thẳng, có chút đứng ngồi không yên, không ngừng nhìn qua cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.
Hôm qua Tô Chấn Đông vui vẻ tìm nàng, nói hôm nay bà mối tới cửa, chính thức cầu hôn. Nghĩ tới đây, tiểu quả phụ đa sầu đa cảm lại hốc mắt phiếm hồng.
"Đệ đệ ta nói kiêng kị quả phụ gì đó đều không quan trọng, Tô gia chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, dù sao cũng không thể ủy khuất ngươi."
Thật ra thì Tô Chấn Đông vỗ bộ ngực khoe thành tích còn có một câu chưa nói.
Ngay lúc đó, Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn Tô Chấn Đông im lặng không nói trước mặt cha mẹ: "Nhìn dáng vẻ này của ngươi, ta cảm thấy ngươi cưới người ta thì ngươi mới là người trèo cao."
Lưu Thải Phượng mặc một bộ đồ đỏ, vô cùng vui vẻ, ngồi trên đầu xe Benz 320. Nhìn trang trí xa hoa, sang trọng trong xe, Lưu Thải Phượng tay chân không biết nên để chỗ nào. Nàng là bà mối nổi tiếng nhất trong mười dặm tám hương ở đây. Bây giờ không giống như sau này, phần lớn hôn nhân vẫn phải trải qua người giới thiệu, cho nên một bà mối tốt thì sống vô cùng tốt. Lưu Thải Phượng cũng rất có trách nhiệm, trước khi giới thiệu thì nàng sẽ rất nghiêm túc đi nghe ngóng hiểu rõ tình huống song phương, lại thêm miệng lưỡi dẻo như lò xo, những người được nàng tác hợp không có một cặp nào ly hôn. Một tới hai đi, tất cả mọi người đều mời nàng làm mai, coi như lấy vận.
Khi đến, Lưu Thải Phượng lưu luyến không rời sờ lên chỗ ngồi bằng da thật của Benz mới xuống xe. Sau đó, một hán tử mặc tây trang màu đen đưa sính lễ tới, hắng giọng một tiếng rồi mới lớn tiếng gọi cửa: "Dương gia, hỉ đến nhà!"
Từ khi đội xe đi vào khu nhà gia đình của công nhân may đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hiệu quả và lợi ích của xưởng may không tốt, gần như đa số người trong đó đều ở nhà chờ sắp xếp việc làm, khoảng cách nghỉ việc cũng chỉ chờ cuối tuần nhận lương thôi. Gần như là trong khoảng thời gian ngắn đã có mấy chục người đi ra xem náo nhiệt, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Ai chả biết nhà tiểu quả phụ đáng thương nhất, lần này thì tốt, từ giờ về sau người ta không cần lo nữa.
Khi tiểu quả phụ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ lần thứ tám thì thấy đội xe, từng chiếc xe con màu đen khí phái lần lượt dừng ở trước cửa nhà mình, sau đó hơn mười hán tử ôm bánh hỉ và đồ hỉ vào nhà mình. Cuối cùng, khi thấy Lưu Thải Phượng từ trên Mercedes đi ra thì nàng hiểu, đây là đội xe đến nhà nàng cầu hôn.
Nhìn thấy chiến trận như thế này, tiểu quả phụ lại muốn khóc. Sinh làm con gái, ai không muốn nở mày nở mặt lên xe hoa. Tô gia không những cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa chiến trận lớn đến đáng sợ. Chắc chắn là ý của cậu em chồng tương lai của mình, tiểu quả phụ cảm kích thầm nghĩ.
Một câu hỉ đến Dương gia. Dương phụ lập tức đứng lên, ra hiệu cho con gái không cần dìu hắn. Con gái mình thì mình thương, chịu khổ lâu như vậy, rốt cuộc cũng được gả vào một nhà tốt, dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng phải tự mình đi ra mở cửa.
Một bước hai bước, Dương phụ đi rất chậm, nhưng rất kiên định.
Lưu Thải Phượng vào cửa, ngồi xuống quan sát phòng ở đơn sơ nhưng sạch sẽ. Nàng khẽ gật đầu, cô nương này là người chăm chỉ, không tệ.
"Uống nước đi thím."
Dương Quỳnh Ngọc bưng nước lên, sau đó đi vào trong buồng, dựa theo quy củ bây giờ, nàng không thể tham dự vào những chuyện tiếp theo. . .
Nghe bên ngoài phụ thân nói chuyện với bà mối, biết rõ chỉ là làm cho có lệ, nhưng nàng vẫn không che giấu được căng thẳng. Cũng không biết đã qua bao lâu, giọng của lão phụ thân vang lên: "A Ngọc, tiễn người."
Trong lúc tiểu quả phụ vui vẻ đón cuộc sống mới, Tô Bình Nam đã lên đường về Thiên Đô. Hắn nhận được điện thoại của Hoắc Nghị, phải trở về gặp một người.
Liễu Loan Hùng - đại lão Triều Sán ở Cảng thành, cũng là hàng xóm của hắn ở núi Jardine, sau này sẽ là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Trí đại danh đỉnh đỉnh.
Liễu Loan Hùng lặng lẽ đến Thiên Đô, đồng thời con trai của Hoắc Nghị là Hoắc Thiên Cương cũng đi theo hắn. Lần này hắn tới, nguyên nhân chủ yếu chính là tìm Tô Bình Nam của Quốc tế Cẩm Tú, muốn hợp tác một chút, mục tiêu chính là Peninsula Hotel của gia tộc Kadoorie.
Tìm tới Tô Bình Nam cũng là do cơ duyên trùng hợp, Liễu Loan Hùng là nhân tài mới nổi ở Cảng thành, sau khi hắn lập nghiệp thì tiến vào thị trường tư bản, gan lớn, anh mắt độc, hơn nữa cực kỳ tham, một trận chiến với than đá Hạ Hoa của một trong tứ đại gia tộc Lý Chiêu Cơ làm cho hắn nhất cử trở thành một trong số những người giàu nhất Cảng thành.
Thu mua Hoa Nhân Trí Nghiệp, mặc dù ăn no bụng nhưng lại đắc tội không ít người. Tứ đại gia tộc thâm căn cố đế, không ai muốn nhìn thấy một người mới hùng tâm bừng bừng khiêu chiến địa vị của bọn hắn, cho nên lần này sau khi Liễu Loan Hùng động thủ với gia tộc Kadoorie thì bị ép lên Lương Sơn.
Liễu Loan Hùng vẫn dùng thủ đoạn với gia tộc Kadoorie như cũ. Hắn đầu tư một tỷ, nuốt ba mươi bốn phần trăm cổ quyền Peninsula Hotel của gia tộc Kadoorie, sau đó lập tức bức vua thoái vị. Không ngờ Lý gia lại nhúng tay vào, hơn nữa gia tộc Kadoorie hổ uy không giảm, đại hội cổ đông thất bại, Lâm gia ở Đài Loan cũng rút tay lại không thu mua khi mấy gia tộc lớn nhúng tay vào. Đánh rắn không chết, lập tức bị cắn ngược lại.
Gia tộc Kadoorie trở tay đánh lại một kích, khởi xướng toàn diện thu mua, liên hợp với đối tác của Liễu Loan Hùng là Wyllie uy hiếp, muốn dùng năm trăm triệu thu mua toàn bộ tập đoàn Hoa Trí của hắn, muốn bức tử tên đến từ Hạ quốc dám cả gan làm loạn, khiếu chiến mình.