Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Liễu Loan Hùng cũng là nhân vật kiêu hùng. Thời điểm này, hắn tìm tới Hoắc gia vốn không hợp với Lý gia hỗ trợ. Hoắc lão gia tử Hoắc gia cũng có suy tính riêng của mình, không có gặp hắn. Nhưng Hoắc Nghị lập tức nghĩ đến nhân vật nội địa gây náo động ở Cảng thành, Tô Bình Nam của Quốc tế Cẩm Tú. Vì thế nên mới có chuyến đi Thiên Đô của Liễu Loan Hùng lần này.
Song phương gặp mặt ở Cẩm Tú Sơn Trang.
Tiệc rượu rất đơn giản, một đường gấp gáp trở về, Tô Bình Nam vừa đến thì thấy Liễu Loan Hùng ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Nhìn thấy Tô Bình Nam đến, Liễu Loan Hùng lập tức đứng lên nghênh đón, cười to: "Một trận chiến ở Cảng thành, Cẩm Tú của Tô tiên sinh định giang sơn, quả nhiên là anh hùng cao minh."
Người đứng lên theo Liễu Loan Hùng còn có con trai của Hoắc Nghị là Hoắc Thiên Cương, rất cung kính khom người với Tô Bình Nam: "Chào Tô tiên sinh."
Hoắc Thiên Cương là nhân vật cực kỳ ưu tú đời thứ ba của Hoắc gia, Hoắc Nghị rất coi trọng đứa con trai này của mình, trước khi đến đã gọi hắn đến nói chuyện riêng một lần.
"Lão gia tử có thể sẽ sụp bất cứ lúc nào, vốn liếng và thế lực của Tô Bình Nam đều cực kì kinh người, có thể là ngoại viện mạnh mẽ cho nhà chúng ta. Ngươi đi thì nghe nhiều ít nói, ngoại trừ tác dụng giới thiệu ra còn phải cố gắng móc nối quan hệ với hắn."
Cho nên trước mặt Tô Bình Nam, Hoắc Thiên Cương hoàn toàn không có ngạo khí của thế hệ thứ ba trong những gia tộc ở Cảng thành, tự xem mình là vãn bối.
Tô Bình Nam cười rất chân thành, vươn tay: "Nhân vật anh hùng Cảng thành, Liễu tiên sinh đứng hàng thứ nhất, hôm nay Cẩm Tú rất vinh hạnh."
Sau khi lần lượt bắt tay với hai người bọn hắn, Tô Bình Nam cố ý nghiêm túc nói với Hoắc Thiên Cương: "Hoắc tiên sinh đã giúp ta một ân lớn, cũng coi như là trưởng bối của ta, chúng ta xem nhau như cùng thế hệ là được."
Trước khi đi gặp Tô Bình Nam, Hoắc Thiên Cương đã diễn tập rất nhiều lần ở Thiên Nam. Hắn cực kỳ xem trọng cơ cấu và tiền cảnh của Cẩm Tú, cũng cực kỳ bội phục Tô Bình Nam, đâu dám coi là thật, tuy miệng nói ừ nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Liễu Loan Hùng nhắm mắt lại, hắn cũng biết Tô Bình Nam này có thế lực khổng lồ, trong lòng coi trọng nhưng người ưu tú nhất đời thứ ba Hoắc gia là Hoắc Thiên Cương lại có thái độ như thế, không khỏi làm cho hắn càng coi trọng thêm mấy phần.
Song phương ngồi xuống, mặc dù Tô Bình Nam không biết đối phương đến vì lý do gì, nhưng đã lặng lẽ đến Thiên Đô thì chắc chắn chuyện này không phải là chuyện bình thường. Cẩn thận thuyền ắt chạy được vạn năm, Tô Bình Nam khẽ gật đầu với Lục Viễn đứng thẳng bên cạnh. Lục Viễn lập tức hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài. Mấy phút sau, toàn bộ Cẩm Tú Sơn Trang đã bị nhân viên bảo vệ của Cẩm Tú bảo vệ kín như thùng sắt.
Rượu dùng trên bàn tiệc chính là Romanee-Conti, Liễu Loan Hùng lắc đầu nói: "Tô tiên sinh không cần quan tâm khẩu vị người Cảng thành, hôm nay đến đây là muốn làm giao dịch giữa đàn ông với Tô tiên sinh. Nhập gia tùy tục, uống rượu đế đi. Phải là rượu mạnh."
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, sau đó cười to: "Được, vậy thì rượu mạnh."
Dứt lời, hắn dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Hoắc Thiên Cương.
Hoắc Thiên Cương mỉm cười: "Ta là người Hoắc gia, là nam nhân tuyệt đối."
Ba người cùng cười to, bầu không khí lập tức náo nhiệt lên.
Đại sảnh cực lớn nhưng chỉ có bốn người, Cẩm Tú chỉ có Hà Minh Kiên ở đây, ngay cả nhân viên phục vụ trong sơn trang cũng bị Lục Viễn ngăn ngoài cửa. Tô Bình Nam đã kêu vây lại, Lục Viễn cũng phải cực kỳ cẩn thận, tất cả món ăn đều là hắn tự mình bưng lên.
"Tô tiên sinh, mời xem."
Liễu Loan Hùng lấy một phần văn kiện ra trong túi da sau lưng ra, đưa cho Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam nhận lấy, trong cặp văn kiện có kết cấu cổ quyền của nhà hàng trên núi và tình hình khống chế cổ quyền của gia tộc Kadoorie.
Tô Bình Nam đọc rất cẩn thận, sau khi xem xong không nói một lời, giao cho Hà Minh Kiên bên cạnh. Hà Minh Kiên làm tài chính nửa đời người, đọc qua thì lập tức hiểu ý Liễu Loan Hùng, ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ Liễu tiên sinh đã nắm giữ nhiều cổ phần của nhà hàng này như vậy, chỉ ít hơn gia tộc Kadoorie hai phần trăm, cổ quyền của bọn hắn còn phân tán như thế, như vậy mà cũng thất bại ư?"
Liễu Loan Hùng tức giận nói: "Nguyên nhân chỉ có một, ta là người Hạ quốc."
Rượu được đưa tới, là đặc sản Thiên Đô. Rượu Long Phượng bảy mươi hai độ, uống vào như đao.
Tô Bình Nam nâng ly: "Vậy cần ta làm cái gì?"
Liễu Loan Hùng uống một hơi cạn sạch, lớn tiếng nói: "Rượu thật mạnh."
"Ta và gia tộc Kadoorie đấu từ cuộc họp cổ đông đến uỷ ban quản lý giao dịch Cảng thành, ta đều không thua hắn, nhưng bây giờ gia tộc Kadoorie cắn ngược lại ta một cái, bên cạnh ta xuất hiện một kẻ phản bội. Bọn hắn liên thủ với Wyllie với ý đồ dùng năm trăm triệu thu mua tập đoàn Hoa Trí của ta, ta cần một ‘võ sĩ trắng’ có thiện ý vào sân."