"Johnny tiên sinh, ta quen biết mẹ của ngài."
Trong một quán giải khát ven đường, mấy người Johnny và Eddie đang cười nói hô hố thì một giọng nói đột ngột vang lên bên tai.
Johnny xoay người, một nam nhân trung niên ăn mặc kiểu thương nhân Mexico tiêu chuẩn khúm núm mỉm cười với bọn hắn.
"Lyon tiên sinh có chuyện gì vậy?"
Johnny biết người trước mặt.
Shawn Lyon, người Mexico có một phần ba huyết thống Địa Trung Hải, kinh doanh một tiệm bánh mì ở góc rẽ con phố, được xếp vào nhóm người có cuộc sống khá ổn trong khu ổ chuột.
"Ta muốn nhờ ngài giúp một việc."
Thái độ của Lyon cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn không giống đối mặt với một đứa trẻ mười mấy tuổi, mà giống đối mặt với một nhân vật lớn khó lường hơn.
Nam nhân vừa nói vừa cung kính lấy hai mươi đô la Mỹ ra, đặt lên mặt bàn để đồ uống của Johnny và Eddie.
"Giữa chúng ta không cần thứ này."
Johnny đưa tay ngăn cản Tiểu Eddie lấy tiền, đáp lời rất nghiêm túc: "Hồi trước ta ăn rất nhiều bánh mì miễn phí của ngài, ta sẽ không bao giờ quên chuyện này. Ngài nói đi, chuyện gì vậy?"
Lyon ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Gần đây có mấy đứa trẻ cứ ăn trộm bánh mì của ta, trong tháng này đã là lần thứ năm rồi. Vì vậy ta muốn nhờ ngài khuyên nhủ bọn hắn giúp ta. Dù sao vợ ta cũng bị bệnh, con cái cần đi học."
Lyon không lừa Johnny.
Tiệm bánh mì của hắn kinh doanh chỉ miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai mà thôi. Gần đây có bốn năm thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cướp bánh mì của tiệm hắn, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng.
Trong lúc bó tay hết cách, hắn nghĩ tới Johnny mình từng giúp đỡ, bá vương Johnny.
"Kẻ nào?"
Johnny đưa ra câu trả lời mà Lyon mong muốn: "Đám người kia ở đâu? Ta sẽ nói cho bọn hắn biết thế nào là quy củ."
"Bọn hắn đang đá bóng trên đường phố bên kia."
Tất nhiên Lyon có chuẩn bị trước khi đến. Nam nhân chỉ vào chỗ cách đó không xa, sau đó chân thành nói ra nỗi lo lắng của mình: "Johnny tiên sinh, có một việc ngài phải biết rõ trước, trong đó có một đứa trẻ là em trai của George mặt than."
Câu nói này khiến Johnny đã đứng lên chợt dừng bước.
Đương nhiên Johnny biết George mặt than là ai. Trùm buôn lậu Cocacola khu 5, có thể nói là một kẻ khá cay độc.
"Thiên sứ Tô cho rằng nơi này cần trật tự."
Tiểu Eddie ném hai mươi đô la Mỹ trên bàn cho ông chủ Lyon. Thiếu niên chỉ cao một mét sáu này cười rất vui vẻ, hàm răng trắng tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Ngươi có ý gì?"
Johnny nhìn Eddie. Hắn quá hiểu nụ cười của thằng bạn. Thường thì khi Tiểu Eddie cười như vậy chứng tỏ hắn sắp nổi điên.
Mà thú vui duy nhất của Eddie khi nổi điên là giết người.
"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi. Bất kể là George mặt than hay Ruili tóc đỏ, bọn hắn nhất định phải tuân thủ trật tự của chúng ta."
Nói xong Tiểu Eddie nhảy tới trước mặt Lyon, vỗ vai đối phương.
Một tên nhãi cao một mét sáu vỗ vai một hán tử cao một mét tám, vậy mà hán tử còn cười hùa theo hắn, cảnh tượng này trông rất hài hước.
Nhưng người đi đường đã nhìn mãi thành quen.
Bởi vì nơi này là khu ổ chuột Nazar, ở đây chỉ kính sợ bạo lực.
"Sau này tiệm bánh mì của ngươi sẽ không bị cướp nữa, chúng ta cũng không cần tiền của ngươi, nhưng ngươi phải tuân thủ trật tự của chúng ta. Ngươi có làm được không?"
Tiểu Eddie nói.
"Ta nhất định sẽ tuân thủ quy củ của Eddie tiên sinh."
Lưng Lyon càng cúi thấp.
"Không được lừa ta, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi, bao gồm cả vợ và con gái của ngươi."
Nụ cười của Tiểu Eddie càng thêm xán lạn.
Tô Bình Nam ở ngàn dặm xa xôi không thể nào ngờ được cô em gái Tô An Tây thiếu quyết đoán, lương thiện quá mức trong suy nghĩ của mình lại dấy lên một cuộc tàn sát cực kỳ đẫm máu ở quốc gia hỗn loạn nhất...
…
Khu ổ chuột Nazar rất lớn, nhưng khu 5 không lớn. Trong khu ổ chuột này, mỗi khu phố cạnh nhau gần như là sự tồn tại độc lập.
Rất ít trẻ con ở khu 5 đến khu Rose bên cạnh chơi, bởi vì bọn hắn không chỉ bị cướp hết đồ, thậm chí có thể sẽ bị đánh chết.
Cho nên mấy người Johnny và Eddie tìm mấy đứa trẻ cướp tiệm bánh mì không khó.
"Lại đây!"
Phương thức chào hỏi của Tiểu Eddie vô cùng hợp với tính cách của hắn. Sau khi thiếu niên này giết ba mình, dường như hắn đã hoàn toàn giải phóng thú tính trong nội tâm.
Tiểu Eddie còn chưa lên tiếng đã lôi khẩu súng ở hông ra, chĩa vào bốn năm đứa trẻ đang đá bóng và bóp cò.
Pằng!
Tiếng súng chát chúa khiến mấy đứa trẻ lập tức đơ ra như người gỗ, mấy thiếu niên vây xem cũng lập tức ngoan ngoãn đứng đó.
Những người trưởng thành ở gần sân bóng cạnh con đường bẩn thỉu này có vẻ không quan tâm cho lắm, trên mặt ai nấy đều là vẻ hờ hững dửng dưng.
"Đứa nào cướp tiệm bánh mì của Lyon tiên sinh? Không muốn bị ta đánh chết ở đây thì đi tới."
Tiểu Eddie cười rất ngông cuồng. Nỗi sợ hãi của những người đi đường gần đó có thể thỏa mãn cảm giác sảng khoái khó hiểu của hắn.
Bốn bé trai, một bé gái.
Đứa lớn nhất không quá mười ba mười bốn tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới mười tuổi. Chúng bị đưa tới chỗ khuất ở góc phố. Nữ hài cố gắng chạy trốn giữa chừng bị Johnny hung hăng túm mái tóc dài, nàng biết điều từ bỏ giãy giụa.
"Khu 5 không thể xuất hiện hành vi trộm cướp này nữa."
Tiểu Eddie nhìn Johnny, nói ra một câu mà sau này được lưu truyền rộng rãi trong khu ổ chuột Nazar: "Chúng ta cần trật tự, cho nên ta đặt ra quy định mọi người không được cướp bóc lẫn nhau."
Mấy đứa trẻ đều cực kỳ yên tĩnh, vẻ mặt đờ đẫn đã nói cho Tiểu Eddie biết thái độ của bọn hắn.
"Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhưng ta cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta."
Johnny thả tóc của cô bé kia ra: "Lần này ta bỏ qua cho các ngươi, lần sau ta sẽ không khách sáo đâu."
Mấy đứa trẻ rối rít gật đầu, vẻ mặt thả lỏng. Thậm chí nữ hài vừa rồi còn cắn môi cố nhịn khóc cũng nở nụ cười.