Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1944 - Chương 1944. Cần Rất Nhiều Tiền

Chương 1944. Cần rất nhiều tiền
Chương 1944. Cần rất nhiều tiền

Ở nơi này mạng người như cỏ rác.

Biệt danh bá vương Johnny và đồ tể Eddie nổi tiếng khắp khu 5. Hồi nãy mọi người đều cho rằng rất có thể mình sẽ bị giết, bây giờ có kết quả này, làm sao bọn hắn không vui cho được?

Pằng!

Tiếng súng của Tiểu Eddie vang lên, thiếu niên lớn tuổi nhất trong đám thét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hai tay đè lên bắp chân đang chảy máu không ngừng.

"Johnny, thu lại lòng lương thiện của ngươi đi."

Tiểu Eddie vung vẩy khẩu súng vẫn còn tỏa ra mùi thuốc súng, giọng điệu nghiêm túc: "Không làm cho bọn hắn đau đến mức sợ hãi thì bọn hắn sẽ coi lời nói của ngươi là cái rắm."

Dứt lời Tiểu Eddie nhìn mấy thiếu niên khác, nở nụ cười dữ tợn: "Đánh gãy tay hay chân, tự các ngươi chọn đi. Coi như ta để lại ký ức cho các ngươi."

Johnny nhíu mày, không nói gì.

Đám trẻ đưa ra sự lựa chọn giống nhau, đều đưa cánh tay trái ra. Chỉ có một đứa trẻ trong số đó không nhịn được nói một câu.

"Eddie, anh trai ta là George mặt than."

Trả lời hắn là tiếng cười ha hả không kiêng nể gì của Tiểu Eddie và tiếng súng liên tiếp vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc văng vẳng trong đám người.

Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Eddie rất tốt, tay trái của mỗi đứa trẻ đều chảy máu.

"Chỉ có như vậy, bọn hắn mới biết sợ, mới nghe lời."

Tiểu Eddie nhìn em trai của George mặt than gào khóc vì đau trong góc, chậm rãi đi tới, gí súng vào trán đối phương: "Bắn vào tay của ngươi là sự trừng phạt cho việc ngươi cướp bóc."

Pằng!

Vẻ đau đớn vĩnh viễn đóng băng trên gương mặt non nớt của thiếu niên.

"Mà ta muốn mạng của ngươi vì ngươi không tôn trọng ta."

Trận giết chóc này kết thúc rất nhanh. Trong mắt cả nhóm, đồ tể Eddie càng trở nên đáng sợ.

...

Trong khu ổ chuột rộng lớn xếp thứ ba trên toàn thế giới này không có cách nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Có thù báo thù, có oán báo oán.

Bất kể đám Johnny, Eddie hung dữ cỡ nào, chung quy bọn hắn chỉ là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Địa bàn của bọn hắn là một phòng bida tồi tàn dựng bằng lều che mưa ở gần bãi rác, mặt bàn bida là tấm xi măng, khăn trải bàn đã không còn nhìn ra màu sắc. Nhưng những thứ này không ảnh hưởng tới bọn hắn chơi vui vẻ...

Khi Tiểu Eddie ngậm điếu thuốc lá chọc được một quả vào lỗ, cuộc trả thù của George mặt than ập đến.

Tiếng ô tô chói tai và tiếng cửa sắt bị va đụng gần như đồng thời truyền vào tai Tiểu Eddie.

Ăn cơm giang hồ ở khu ổ chuột, tất cả mọi người đều biết rõ một điều: nếu không đủ cảnh giác thì không thể sống tiếp. Tiểu Eddie vẫn luôn ghi nhớ điều này.

Điều này đã cứu mạng hắn.

Cùng lúc tiếng va chạm vang lên, Tiểu Eddie cấp tốc rút súng, đồng thời giấu toàn bộ thân mình sau tấm xi măng dày.

Bốn năm hán tử nhảy từ trên một chiếc xe van cũ nát xuống, đứng thành hàng. Không có một ai do dự, khẩu AK trong tay đồng loạt nổ súng.

Tiếng súng chát chúa và tiếng đạn gầm thét khiến phòng bi da chẳng khác gì địa ngục.

Eddie rất cảnh giác, nhưng một thiếu niên khác chơi bida với hắn lại không may mắn như vậy. Làn đạn dày đặc khiến ngực của hắn nở rộ đóa hoa đỏ thẫm.

Cuộc trả thù của George mặt than đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi bắn một lượt, mấy người kia lập tức nhảy lên xe rời đi.

"Mang đầu của Tiểu Eddie đến cho ta, nếu không ta giết sạch lũ rác rưởi các ngươi!"

Trên đường phố đột nhiên vắng vẻ chỉ còn lại tiếng hét kiêu ngạo ngông cuồng của nam nhân.

Ba người chết, ba người bị thương.

Sau khi Tô An Tây chạy tới hiện trường, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một thiếu niên thường xuyên chạy vặt cho mình trút hơi thở cuối cùng.

Thiếu niên tên là Tiểu Á, trông rất thanh tú. Lúc này vết máu trên mặt và đôi mắt không còn sức sống nói cho nữ hài một sự thật sắt thép.

Tính mạng của hắn đã dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất này.

"Chúng ta cần vũ khí, vũ khí thật sự có thể áp chế đối phương."

Tiểu Eddie điên cuồng gào to với Johnny: "Điều này cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền."

"Ta có."

Tô An Tây dịu dàng lau sạch vết máu cho Tiểu Á, thản nhiên cất lời.

Nữ hài không biết rằng có đôi khi đưa ra một lựa chọn sẽ hoàn toàn thay đổi quỹ tích cuộc sống!

Tô An Tây có bao nhiêu tiền?

Khi nữ hài nói mình có tiền, có thể giúp đỡ, Johnny và Tiểu Eddie đều xem nhẹ.

Bọn hắn biết thiên sứ Tô không phải người nghèo, nhưng từ cách ăn mặc, chi tiêu thường ngày có thể thấy nàng tuyệt đối không phải người giàu có.

"Tô à, chúng ta cần rất nhiều tiền."

Giọng điệu của Johnny vẫn cung kính như trước: "Chúng ta cần những kẻ không sợ chết giúp đỡ, cần mua súng ống, cần khơi thông một số quan hệ."

"Ta có ba mươi nghìn đô la Mỹ."

Tô An Tây hỏi: "Đủ chưa?"

Mấy thiếu niên im lặng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Tô An Tây tiếp tục nói: "Nếu không đủ thì ta có thể tìm người xin."

Tô An Tây nhìn mấy thiếu niên ngã trong vũng máu, giọng điệu kiên định: "Nơi này cần trật tự."

Người Tô An Tây muốn tìm chắc chắn chỉ có một, nhị ca Tô Bình Nam.

Trong nhận thức của rất nhiều người, Tiểu Hồng Bào rừng vàng biển bạc, tất nhiên em gái của hắn cũng cực kỳ xa hoa.

Sai rồi.

Thật ra trong ví của Tô An Tây chỉ có ba mươi nghìn đô la Mỹ.

Đây là ý của Tô Bình Nam. Nam nhân có kinh nghiệm giang hồ phong phú cho rằng nữ hài xa nhà cần một ít tiền trên người, nhưng tuyệt đối không thể quá nhiều.

Tô Bình Nam chưa từng tới Mexico, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu biết gì về quốc gia này.

Ở đó, quá nhiều tiền không phải chuyện tốt.

Huống chi Tô Bình Nam hiểu Tô An Tây. Lão tam Tô gia không theo đuổi vật chất, trước đây nàng dùng phần lớn tiền tiêu vặt hắn cho nàng mỗi tháng để giúp đỡ người khác, gần như không chi tiêu cho bản thân.

Thậm chí Tô Bình Nam từng cho rằng mấy chục nghìn đô la Mỹ cũng đủ cho nữ hài tiêu xài ở nước ngoài.

Hết chương 1944.
Bình Luận (0)
Comment