Với năng lực và mạng lưới quan hệ của Aston Dell, cộng thêm tài chính chi viện từ tập đoàn Cẩm Tú, Tô An Tây không khó đứng vững gót chân ở Mexico.
Vì vậy trọng tâm của nam nhân không đặt ở quốc gia xa xôi hỗn loạn này.
Hắn biết rõ hơn ai hết mười mấy hai mươi năm tới, quốc hội Trung Quốc sẽ tạo ra tài phú kinh người cỡ nào. Cẩm Tú cần những tài phú này, cho nên mười năm tới thậm chí lâu hơn, Hạ quốc vẫn là địa bàn chính của Cẩm Tú.
Nếu Hạ quốc là địa bàn chính, thì Thiên Nam chắc chắn là căn cứ quan trọng nhất của tập đoàn Cẩm Tú. Vì vậy dù thế nào đi chăng nữa, Tô Bình Nam cũng bắt buộc phải vượt qua rào cản Tô Trung Hòa.
Hiệu suất làm việc của Nhậm Thiết Quân rất cao. Theo sắp xếp của hắn, ban tuyên truyền của cảnh sát đã triển khai tuyên truyền về Tô Trường Thịnh.
Về việc làm thế nào để tạo ra một anh hùng, ban tuyên truyền đã xe nhẹ đường quen.
Đơn giản là tìm điểm đồng cảm của người bình thường, sau đó tạo dựng nên một hình tượng khiến mọi người cảm động. Có câu chuyện cụ thể hay không không quan trọng, dù sao thời buổi này Hạ quốc cũng không có ai rảnh hơi đi kiểm chứng những chuyện này.
Tô Trường Thịnh có thể lên chức đội trưởng ở tuổi hai mươi hai tất nhiên không đơn giản. Mặc dù Cẩm Tú cũng âm thầm bỏ ra không ít công sức, nhưng lý lịch của hắn xác thực có thể lấy ra một số vụ án nhỏ đáng nói. Chỉ riêng sự tích anh hùng trong vụ xóa sổ bảy nhóm trộm cắp xe sang cũng đủ nổi bật rồi.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Nhậm Thiết Quân và ban tuyên truyền chỉ biết sự tích anh hùng Tô Trường Thịnh thâm nhập vào hang hổ, cải trang điều tra. Nhưng bọn hắn không biết vì sao Tô Trường Thịnh lại thuận lợi như vậy.
Trong chuyện này có tập đoàn Cẩm Tú âm thầm tác động. Nếu không, sau cái lần hắn lỡ miệng trong quá trình trà trộn mai phục, những người kia đã lấy mạng hắn rồi.
Người chết không phá được án.
Ở thời đại không có internet, việc tuyên truyền chỉ có hai phương tiện.
Người dẫn chương trình trên tivi lệ rơi lã chã, lấy đi nước mắt của rất nhiều người. Mấy trang báo có lượng tiêu thụ không nhỏ ở Thiên Đô cũng dạt dào cảm xúc đắp nặn Tô Trường Thịnh thành hình tượng gánh vác trọng trách, hi sinh vì mọi người.
Trong quá trình này, tập đoàn Cẩm Tú luôn giữ im lặng, tựa như một con rắn độc núp trong góc tối nhìn đối thủ cuồng hoan, chờ đợi thời cơ tung ra một đòn trí mạng.
…
Nếu muốn làm anh hùng thì bắt buộc phải có lễ truy điệu.
Vì mục đích tuyên truyền, lễ truy điệu của Tô Trường Thịnh được tổ chức tại nghĩa trang công cộng lớn nhất Tây Sơn. Bởi vì tuyên truyền mạnh mẽ nên có không ít đoàn thể tự phát tham dự.
Không ít phóng viên truyền thông điên cuồng chụp ảnh đám đông, hơn nữa lựa chọn góc độ chụp rất vi diệu. Từ góc độ chụp của bọn hắn, hai từ "kính yêu" và "muôn người kéo đến" không trật đi đâu được.
Nội bộ hệ thống có một tấm gương tiêu biểu, tất nhiên những nhân vật quan trọng trong hệ thống cảnh sát đều có mặt.
Nhậm Thiết Quân, Kỳ Đồng Ủy và đám người Lý Kiến Tân đều đến rất sớm, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc. Đồng phục và câu đối phúng điếu màu trắng đầy sảnh khiến bầu không khí trở nên trang nghiêm.
Có không ít người đến phúng viếng. Rất nhiều người tặng tiền viếng xong không rời đi ngay, mà im lặng chờ đưa tiễn Tô Trường Thịnh đoạn đường cuối cùng.
"Cám ơn các ngươi."
Nghi thức lễ truy điệu rất rườm rà, chỉ riêng khâu người nhà đáp lễ đã khiến Tiêu Nhu sức khỏe yếu không chịu nổi. Thấy buổi lễ sắp kết thúc, nữ nhân nhẹ giọng cảm ơn Nhậm Thiết Quân bận trước bận sau.
"Sinh mệnh vô thường, người sống vẫn phải sống cho thật tốt..."
Lời an ủi của Nhậm Thiết Quân còn chưa nói xong, cửa nhà tang lễ đã mở ra, ba bốn hán tử mặc vest đi đến.
Có thể nhìn ra những người này cũng có lòng, tất cả đều mặc đồ đen, ngay cả màu sắc cà vạt cũng rất trang trọng. Thậm chí người dẫn đầu còn cài một bông hoa trắng ở túi áo.
Khi nhìn thấy người tới, mấy người Nhậm Thiết Quân, Kỳ Đồng Ủy đều híp mắt lại.
Là Lục Viễn.
Đại quản gia của tập đoàn Cẩm Tú tới đây làm gì? Đây là nghi vấn nảy ra trong đầu tất cả mọi người.
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Viễn và mấy thuộc hạ không có bất kỳ biểu hiện gì bất thường, quy củ làm theo các bước rồi đi sang một bên, yên tĩnh đứng đó.
Bầu không khí trong nhà tang lễ vô cùng quỷ dị. Hơn nữa, tiền viếng một trăm hai mươi sáu nghìn chín trăm tệ khiến rất nhiều người xì xào bàn tán.
Dưới sự kêu gọi của Nhậm Thiết Quân, hệ thống cảnh sát tiến hành quyên góp cho gia đình của Tô Trường Thịnh, mà tổng con số vừa vặn một trăm hai mươi sáu nghìn tám trăm tệ.
Không nhiều không ít, chỉ nhiều hơn một trăm tệ. Nhậm Thiết Quân có ham muốn khống chế cực mạnh cho rằng Tiểu Hồng Bào trắng trợn khiêu khích mình.
Nhậm Thiết Quân đánh mắt, Lý Kiến Tân đi tới trước mặt Lục Viễn: "Giám đốc Lục, ta biết tập đoàn Cẩm Tú làm ăn lớn, nhưng không ngờ mạng giao thiệp lại rộng như vậy. Các ngươi có lòng rồi."
Lục Viễn khẽ mỉm cười: "Ta còn một thân phận khác, đó là tổng quản lý quỹ Ái Tâm. Vì vậy ta đến dự tang lễ người thân của bệnh nhân mà ta giúp đỡ cũng là chuyện bình thường."
"Lương tâm ngươi có yên ổn không?"
Lý Kiến Tân thấp giọng nói: "Tô Trường Thịnh chết như thế nào, các ngươi là người biết rõ nhất, bây giờ cần gì phải mèo khóc chuột. Làm ra chuyện này ở nơi này, ranh giới cuối cùng của các ngươi ở đâu?"
"Trước tiên, người dùng cái chết của hắn viết bài tuyên truyền không phải Cẩm Tú chúng ta."
Lục Viễn cười gằn: "Việc chúng ta tiếp tục giúp đỡ Tiêu Nhu đã bày tỏ thái độ, ai có ý xấu mọi người đều biết."
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
"Không có bức tường nào không lọt gió, ta muốn xem các ngươi có thể cười bao lâu."
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn, Lý Kiến Tân mất tự nhiên dời mắt: "Giờ các ngươi đã viếng xong, mời các ngươi lập tức rời đi."