"Không vội."
Lục Viễn trả lời đầy ẩn ý.
Lục Viễn nói nhỏ chỉ một mình Lý Kiến Tân nghe thấy: "Trò hay mới vừa bắt đầu, ta muốn xem ông chủ Nhậm đột nhiên phát hiện ra hình tượng anh hùng mà mình một tay đắp nặn nên bỗng dưng sụp đổ thì sẽ có biểu cảm gì."
Dường như để xác nhận cho lời nói của Lục Viễn, nam nhân còn chưa nói xong, cửa nhà tang lễ lại bị đẩy mạnh ra lần nữa!
Ngay sau đó, tiếng hét giận dữ phá vỡ sự yên tĩnh trong không gian.
Sau khi Nhậm Thiết Quân và Tô Bình Nam dò xét lẫn nhau, cả hai đều biết rõ hai bên không thể đạt thành nhất trí.
Như vậy thì Cẩm Tú làm việc vẫn tuyệt tình như mọi khi!
"Trả lại hai chân cho ta!"
Người đẩy cửa vào là một nam nhân để râu quai nón, áo quần lam lũ. Tấm bảng đầm đìa máu được nam nhân vác trên vai vô cùng bắt mắt.
Nam nhân bò vào cửa nhà tang lễ, từ tư thế bò và mức độ mài mòn của chiếc quần lao động dày có thể thấy người này không giả vờ tàn tật.
Trong ánh mắt phức tạp của những người ở đây, nam nhân vừa gào thét vừa giơ tấm bảng kia lên.
"Tô Trường Thịnh, ngươi khiến ta cả đời không thể bước đi, dựa vào đâu mà làm anh hùng?"
Bán thân bất toại.
Đây là bốn chữ lớn trên giấy chứng nhận tàn tật của Lý lão thất. Để chứng minh tính chân thật, ban ngành liên quan còn đóng dấu lên bốn chữ này.
…
Hai năm trước, Lý lão thất vẫn còn là một hán tử khỏe như vâm. Lúc đó việc Lý lão thất cuồn cuộn cơ bắp giỏi nhất không phải lao động chân tay, mà là gí dao găm vào hông người khác mượn ít tiền tiêu.
Lên núi nhiều có ngày gặp hổ, hay đi bờ sông có ngày ướt giày.
Lý lão thất bị bắt quả tang khi đang trộm cướp, mà người bắt hắn là Tô Trường Thịnh.
Vốn dĩ cầm dao cướp giật nếu số tiền bị cướp không lớn, cũng không gây ra thương vong, thì hình phạt hẳn là ngồi tù từ ba đến mười năm.
Nhưng thật trùng hợp, hai ngày trước khi hắn xảy ra chuyện và bị bắt, ở địa điểm cách nơi hắn cướp bóc chưa đầy một kilomet có một nữ hài tan làm ca đêm bị đâm trúng thận trong quá trình bị cướp, kết quả là tử vong do mất máu quá nhiều.
Địa điểm gần nhau, mà điều trùng hợp hơn là con dao trong tay Lý lão thất cùng kiểu với hung khí của tên sát nhân kia. Vì vậy Lý lão thất gặp rắc rối to. Mọi người đều cho rằng Lý lão thất là nghi phạm của một vụ án mạng khác, vì vậy Tô Trường Thịnh tiến hành thẩm vấn Lý lão thất suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Lý lão thất khai tất tần tật mọi chuyện, kẻ cả chuyện mình trộm dưa hấu nhà hàng xóm hồi năm tuổi, nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận vụ giết người hai ngày trước có liên quan đến mình.
Ở niên đại này, nghi phạm khăng khăng không chịu mở miệng thì làm sao đây?
Một chữ thôi: đánh.
Từ Tô Tần Bối Kiếm đến Tiểu Điểu Phi Phi, sau lại Vạn Phật Hướng Tông, cuối cùng là Quỳ Hoa Bảo Điển. (*)
(*) Các chiêu thức võ công
Một loạt tra tấn khiến Lý lão thất nứt cả tim gan, đại tiểu tiện mất kiểm soát. Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn không thừa nhận mình là hung thủ.
Bởi vì chút lý trí tỉnh táo cuối cùng trong đầu mách bảo hắn thừa nhận thì sẽ chết, không thừa nhận thì có thể vượt qua, còn có một con đường sống.
Theo thời gian trôi qua, Tô Trường Thịnh càng ngày càng nóng nảy, ra tay cũng càng thêm hung ác. Cuối cùng, trong tiếng gãy xương cột sống của Lý lão thất, hắn nghe thấy đáp án mà mình muốn.
"Là ta giết người."
Đôi khi trên đời này có những chuyện trùng hợp khiến người ta khó tin.
Bốn tiếng sau khi Lý lão thất nhận tội bị ném vào trại giam, hung thủ thật sự đã bị bắt. Chuyện sau đó không cần nói nhiều.
Cuối cùng Lý lão thất được phóng thích, chữa trị bên ngoài, không phải ngồi tù. Mà Thiên Đô bớt đi một tên trộm cắp, nhiều thêm một tên ăn mày.
Không có ai quan tâm một kẻ tàn tật trước đây từng có tiền án tiền sự, tất nhiên sự việc cũng không gây nên sóng gió gì. Vì vậy không ai ngờ rằng Lý lão thất lại lựa chọn xuất hiện ở lễ truy điệu của Tô Trường Thịnh vào lúc này.
Thật ra từ lúc Lý lão thất vừa xuất hiện, đồng nghiệp của Tô Trường Thịnh đã nhận ra tên ăn mày này là ai. Không phải không có ai muốn xách kẻ không nên xuất hiện ở nơi này đi, nhưng âm thanh chụp ảnh lách tách của giới truyền thông đã ngăn cản hành động của bọn hắn.
"Không được chụp ảnh!"
Nhậm Thiết Quân lớn tiếng quát các phóng viên của các trang báo lớn đến tham dự lễ truy điệu, đồng thời sải bước đi đến chỗ Lý lão thất đang khóc lóc kể lể cảnh ngộ của mình.
Mặc dù hắn không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn biết phải làm thế nào mới là phương thức xử lý chính xác nhất.
Thứ nhất, không thể để truyền thông can thiệp.
Thứ hai, làm cho người này biến mất ngay lập tức, xoa dịu truyền thông, coi như không có gì xảy ra.
...
"Ông chủ Nhậm, truyền thông có quyền đăng chân tướng."
Lục Viễn đứng cách đó không xa cất giọng quái gở nói: "Ngươi không dìm được chuyện này đâu."
Không dìm được?
Nhậm Thiết Quân dừng bước, im lặng nhìn Lục Viễn rất lâu. Nếu không có tập đoàn Cẩm Tú thì ba chữ này chỉ là chuyện cười, sao lại không dìm được chứ.
Nhưng bây giờ Nhậm Thiết Quân đã hiểu rõ phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú, cho nên hắn biết rõ đối phương dám nói vậy thì nhất định còn hậu chiêu mà hắn không cách nào cản được.
Lý lão thất không ngừng khóc lóc kể lể, không lâu sau Nhậm Thiết Quân rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra với nam nhân này.
Tra tấn bức cung...
Ông chủ Nhậm không nghi ngờ lời nói của người tàn tật này. Không phải vì hắn tin Lý lão thất, mà là hắn tin thủ đoạn của Tô Bình Nam.
Tiểu Hồng Bào dám để cho một tên ăn mày diễn vở kịch này, nhất định là hắn đã chặn kín mọi sơ hở. Hơn nữa, nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Sự việc do mình đề cử và một tay thúc đẩy đến cuối cùng lại biến thành một trò cười, một loạt phản ứng của lãnh đạo cấp cao khiến lão hồ ly giàu kinh nghiệm sa trường này cảm thấy lòng ớn lạnh.
Hai cái mũ "nhìn nhầm người", "chỉ vì cái lợi trước mắt" nhất định sẽ chụp lên đầu hắn.