Nhiếp Bảo Bảo không nhìn thấy biểu hiện của Hồng tỷ, thật ra ở đầu dây bên kia, sự kinh ngạc trên gương mặt Hồng tỷ không thua gì Nhiếp Bảo Bảo.
Tối hôm qua, Hồng tỷ cùng với Nhiếp Bảo Bảo rời khỏi Cảng thành. Cho nên, nữ nhân không biết mọi chuyện sẽ được xử lý như thế nào. Sau khi nhận được tin tức, Hồng tỷ thật sự không thể tưởng tượng nổi. Nàng hiếu kỳ hỏi thăm Đỗ Cửu về quá trình.
Đỗ Cửu không trả lời thẳng.
“Chuyện ở Cảng thành tất nhiên sẽ có người giải quyết tốt hậu quả. Đây chẳng qua chỉ là vừa uy hiếp vừa dụ dỗ mà thôi. Lão đại nói với ta, đối với loại người như La Triệu Hải, có đôi khi một tin tức còn quan trọng hơn của quý kia của hắn.”
…
Chậu hứng vàng của Nhiếp Bảo Bảo họ Tần.
Tần Khanh là một nữ hài đến từ Trung Nguyên. Dáng người cao ráo và khí chất tao nhã giúp nàng trở thành một bông hoa nổi bật nhất trong muôn vàn bông hoa của đại học truyền thông.
Trên thực tế, trước khi bắt đầu đại học, Tần Khanh vẫn rất bình thường. Ngoại trừ dáng người cao gầy có thể khiến người ta hai mắt tỏa sáng, những thứ còn lại chẳng khác gì người bình thường.
Sau khi bắt đầu năm học thứ ba, nữ hài đột nhiên biến thành người khác. Vẻ mộc mạc và hướng nội xưa kia dường như đột ngột biến mất, giống như vịt con xấu xí lột xác thành thiên nga.
Trang điểm tinh tế nhưng không cầu kỳ, ăn mặc đắt tiền nhưng không phô trương nhanh chóng khiến nàng trở thành đối tượng được nhiều nam nhân ngưỡng mộ. Nhưng tất cả những nam sinh theo đuổi người đẹp đều bị từ chối.
Người từ chối cũng rất có chừng mực, lúc nào cũng tao nhã như hoa cúc, không gần cũng không xa.
Không ai biết tại sao nữ hài lại thay đổi nhiều đến như, bởi vì Tần Khanh rất ít bạn, tất nhiên sẽ không ai thấy phương châm trên trang đầu tiên của cuốn sổ mà nữ hài coi như báu vật đã bị thay đổi.
“Khi ai đó ném tiền vào ngươi, hãy quỳ xuống và nhặt từng tờ một, không sao cả. Ngươi mất một chút lòng tự trọng vì những thứ liên quan đến cơm ăn áo mặc của mình cũng không quan trọng.”
Mỗi người sinh ra ở tầng dưới chót khi bọn hắn muốn leo lên sẽ đột nhiên phát hiện thật ra thế giới này rất tàn khốc.
Nó không liên quan đến đúng hay sai.
Cổ phải thẳng, mắt nhìn thẳng, cổ áo dưới hơi kéo vào trong, khi đi phải dùng thắt lưng để dẫn động bàn chân, trọng tâm hoàn toàn đặt ở thắt lưng.
Khi đi phải có nhịp điệu, bước đi thả lỏng, thân trên giữ thẳng, hai bàn chân song song.
Làm được những điều này có khó không?
Không khó.
Nhưng để duy trì thói quen đi bộ này, để chúng khắc sâu vào bản năng không phải là khó khăn bình thường. Rất ít nữ hài nào có kỷ luật tự giác như vậy.
Nhưng chỉ khi làm được điều này, một nữ hài có dáng người đẹp mới thể hiện được hết vẻ thanh lịch, nhẹ nhàng của mình.
…
Tần Khanh giống như mọi ngày.
Khi nữ hài ôm một xấp tài liệu học tập dày cộm đi ngang qua sân thể thao, ánh mắt của một đám nam nhân si tình nhìn theo. Nữ hài đã không còn xúc động trước những tình huống này.
Trong lòng Tần Khanh, nàng không mấy quan tâm đến vấn đề có nên ở lại trường hay không. Sau hơn một năm xảy ra biến cố, nàng không còn là một nữ hài đơn thuần nữa.
Trong lòng nàng, Bảo Bảo tỷ có một câu nói rất đúng.
Thanh xuân chỉ là thứ nhảm nhí. Cho dù ngươi có trải qua như thế nào thì nó cũng sẽ trôi qua. Cho nên, ngươi đừng ngại để thanh xuân trở nên càng có giá trị hơn một chút.
Nhưng sau khi Nhiếp Bảo Bảo bỏ ra một số tiền lớn huấn luyện nàng xong, đối phương vẫn để nàng tiếp tục đi học.
“Nam nhân ai cũng tiện. Một lớp áo thanh khiết sẽ giúp ngươi đánh bại tất cả những con yêu tinh trang điểm đậm bên ngoài kia.”
Nhiếp Bảo Bảo nháy mắt vài cái: “Ngươi vẫn còn là một chú chim non.”
“Bạn học Tần, ngươi chờ một chút.”
Khác với ngày thường, có lẽ là bởi vì sắp sửa kết thúc năm học, ai đi đường nấy, cho nên tâm trạng của mọi người xúc động hơn ngày thường. Khi Tần Khanh đi ngang qua sân bóng rổ, có người gọi nàng lại.
Tần Khanh dừng bước.
Nàng quen biết nam hài gọi mình lại, Tư Đồ Lăng Hải, một nam sinh rất ưu tú. Bất kể năng lực ứng biến tại hiện trường hoặc khả năng ứng xử có thể nói vô cùng xuất sắc. Nghe nói hắn có khả năng làm việc cho đài trung tâm của trường học trong năm nay.
“Có chuyện gì không?”
Khi ngươi cười, ánh mắt phải nhìn thẳng đối phương, khóe miệng không nên nhếch lên quá nhiều, nếu không ngươi sẽ mất đi phần lớn vẻ dịu dàng và thanh lịch.
Đây là lời dạy của Nhiếp Bảo Bảo. Tần Khanh đã nghiêm túc tuân theo nụ cười khuôn mẫu.
“Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, ta muốn hỏi ngươi có dự tính gì không?”
Tư Đồ Lăng Hải nhìn Tần Khanh, ánh mắt không che giấu được sự ái mộ.
Chiếc váy trắng và mái tóc đuôi ngựa cao của nữ hài rất phù hợp với đối tượng trong mộng của hắn.
“Ta cũng không nghĩ nhiều, năm nay đài trung ương chỉ tuyển hai người, ta không có hy vọng. Có lẽ ta sẽ đến khu kinh tế phía Nam để thử một lần xem sao.”
Tần Khanh dịu dàng trả lời.
“Ta có thể đi với ngươi.”
Thiếu sót lớn nhất của những người trẻ tuổi là sự bốc đồng, nhưng điều quý giá nhất của bọn hắn là có can đảm.
Tư Đồ Lăng Hải đột nhiên quỳ xuống trước mặt mọi người, cùng với chuyển động của hắn, những người bạn của hắn không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Tiếng guitar du dương vang lên trong sân, hình trái tim kết bằng hoa hồng được những người này thực hiện trong vài giây.
“Thế giới rộng lớn, ta muốn ở bên ngươi mọi lúc.”
Nhận lấy bông hồng từ người bạn thân nhất, Tư Đồ Lăng Hải ôm nó trong lòng. Hắn thề rằng mình chưa bao giờ thành khẩn như lúc này: “Ngươi hãy làm bạn gái của ta. Tương lai cho dù có khát nước ba ngày, phồn hoa dọc ngang trước mặt, ta cũng sẽ cùng với ngươi sống đến cuối đời…”
Trong tiếng gào thét của nam sinh và ánh mắt ghen tị của nữ sinh, Tần Khanh im lặng rất lâu.