Khi đám người Nhiếp Bảo Bảo đã rời đi, nhà kho trở nên yên tĩnh cực kỳ.
“Lát nữa dùng nước dội cho hắn tỉnh lại rồi đưa hắn đến bệnh viện. Hắn cũng được xem là một nửa người của công chúng, chết thì phiền phức lắm.”
Phi Cơ ra hiệu với Lữ Tư Kiệt. Hắn đưa một thứ thật dày cho đối phương: “Lão đại nói những thứ trên này đủ để công ty của hắn thở dốc thêm mấy tháng. Dùng cái này để hắn ngậm miệng lại.”
"Ta hiểu rồi.”
Hung Nhân Kiệt ngẩng đầu: “Nếu hắn không cần?”
“Tên gia hỏa này hút thuốc D không ít. Chúng ta cứ tạo tình huống hắn hút thuốc quá liều, nổi điên tự hại mình cũng không khó. Hắn sẽ biết chọn như thế nào.”
…
Giật mình như mộng.
Bốn chữ này có thể hình dung tâm trạng của Nhiếp Bảo Bảo lúc này. Bây giờ là tám giờ sáng, Nhiếp Bảo Bảo đang ngồi ăn điểm tâm uống trà sáng ở Thâm thành. Người đi với nàng không phải Hồng tỷ mà là mấy nữ hài nàng một tay nâng đỡ gần đây.
Ý nâng đỡ rất đơn giản, có nghĩa là tìm kiếm một phiếu ăn dài hạn có quyền lực hoặc tầm ảnh hưởng.
Những nữ hài ăn sáng cùng nàng không biết rằng đại tỷ của mình từ đêm qua đến bây giờ đã di chuyển giữa Thâm thành và Cảng thành, hơn nữa còn tự tay giải quyết gút mắc vĩnh viễn không bao giờ tháo gỡ được trong quá khứ.
“Bảo Bảo tỷ, có chuyện gì vui hay sao? Thấy ngươi cứ tủm tỉm cười suốt.”
Nhẹ nhàng đặt một viên mực vào dĩa của Nhiếp Bảo Bảo, Kiều Kiều hiện đang được một lão đại của phòng quản lý phòng cháy chữa cháy bao nuôi lên tiếng hỏi thăm. Thời gian Kiều Kiều vào giới không bao lâu. Hai năm trước, nàng vẫn còn là một nữ hài nông thôn mộc mạc, nhưng Nhiếp Bảo Bảo nhìn thoáng qua đã nhìn ra khuôn mặt thanh tú bị che khuất bởi chiếc váy đơn giản.
Từ học múa hát cho đến trang điểm, Nhiếp Bảo Bảo đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có một Trần Kiều Kiều xinh đẹp như bây giờ.
“Không có gì.”
Nhiếp Bảo Bảo xoa mặt: “Nhưng ta cần rời khỏi Thâm thành mấy ngày. Mấy ngày nay, nếu chị em có việc cần giúp đỡ, các ngươi hãy nói một tiếng với đám kim chủ, tuyệt đối đừng bỏ mặc.”
Mấy nữ hài gật đầu.
“Đúng rồi, Kiều Kiều, ngươi hãy dùng quan hệ của mình giúp ta kiếm một chiếc Patek Philippe phiên bản giới hạn, loại có thể được sưu tập và tăng giá trị.”
Nhiếp Bảo Bảo dừng lại vài giây mới chậm rãi lên tiếng: “Giá từ 150 nghìn trở xuống, ta sẽ mua một cái.”
Đồng hồ là bộ mặt thứ hai của nam nhân, cũng là môn học bắt buộc của những nữ nhân trà trộn phong trần. Đồng hồ mà nam nhân tên Đỗ Cửu đeo là một chiếc Rolex, hẳn là phiên bản giới hạn ra mắt năm 1996, giá trị khoảng 50 nghìn tệ.
Người ta đã đeo một chiếc đồng hồ đắt như vậy, Nhiếp Bảo Bảo đương nhiên phải tặng một cái tốt hơn cho đối phương.
“Patek Philippe phiên bản giới hạn?”
Kiều Kiều lẩm bẩm một câu, sau đó quay sang nhìn những nữ hài khác. Các nàng cũng biết quá khứ của đại tỷ, các nàng không ngờ có ngày chính tai mình nghe thấy Bảo Bảo tỷ muốn mua một đồng hồ có thương hiệu đắt tiền.
“Đúng, càng nhanh càng tốt.”
…
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Nhiếp Bảo Bảo không lập tức rời đi. Nữ nhân chìm vào suy nghĩ.
Những gì trải qua ngày hôm qua tựa như một giấc mộng đối với nàng.
Nàng một đường đi đến Cảng thành. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là quá trình quá thuận lợi khiến Nhiếp Bảo Bảo phải ngạc nhiên.
Nữ nhân không phải những nữ hài chưa từng va chạm xã hội.
Bất luận là hải quan Thâm thành hay là bến tàu Đồn Môn, tàu và xe mà Nhiếp Bảo Bảo đi dường như vô hình trong mắt những người có liên quan.
Điều này vô cùng kinh khủng.
Huống chi, cho dù lợi dụng mối quan hệ này để thông quan một số hàng hóa, lợi nhuận kiếm được mỗi ngày cũng có thể so sánh với núi vàng. Hơn nữa, sự cung kính trong mắt những người kia càng làm cho Nhiếp Bảo Bảo cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đằng sau Hồng tỷ.
Đây là một khía cạnh.
Còn nữa, điều khiến Nhiếp Bảo Bảo càng khiếp sợ tập đoàn Cẩm Tú hơn là phương thức đám người kia xử lý La Triệu Hải quá hời hợt.
Dù gì hắn cũng là một tỷ phú. Hơn nữa, từ trạng thái của La Triệu Hải cho thấy hắn đã đến một nơi ăn chơi cao cấp trước khi bị người ta bắt.
Ở những nơi như vậy, dựa theo tính cách của La Triệu Hải, làm sao có chuyện không có người của băng đảng che chở?
Nhưng kết quả thì…
Đại nhân vật trong mắt nàng lại bị người ta bắt như heo chó đến.
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của nữ nhân.
“La Triệu Hải công bố với truyền thông hắn xảy ra chuyện là vì say rượu nổi điên làm loạn. Ngươi hãy yên tâm làm đại tỷ đi, không có bất kỳ rắc rối gì xảy ra đâu.”
Tiếng cười của Hồng tỷ truyền đến.
“Ngươi gọi mấy chị em ra ngoài uống trà sớm như vậy để phòng ngừa chu đáo chẳng qua chỉ vẽ vời thêm chuyện mà thôi. Bây giờ đã đến lúc ngươi đi gặp chậu hứng vàng kia rồi.”
Nhiếp Bảo Bảo kinh ngạc.
Lăn lộn làm giàu trong giang hồ, bất kể nam hay nữ đều rất thông minh.
Sau khi Nhiếp Bảo Bảo phát tiết hết lửa giận trong lòng, không phải là nàng không lo lắng.
Dù sao cũng chính tay nàng phế đi của quý của nam nhân kia. Nếu đối phương tố cáo, nàng rất có thể sẽ gặp rắc rối. Cho nên, sáng nay nàng mới tránh mặt Hồng tỷ gọi những nữ hài kia đến. Nhiếp Bảo Bảo có suy nghĩ sẽ ra ngoài trong mấy ngày, để những nữ hài kia giúp nàng xử lý mọi chuyện.
“Tại sao tên khốn kia lại dễ dãi như vậy?”
Nhiếp Bảo Bảo có chút không dám tin.
“Có người muốn ta chuyển lời tới ngươi, khi Cẩm Tú hết lòng vì bạn bè, tuyệt đối không để bạn bè phải lo lắng.”
Hồng tỷ trả lời.